ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 161

-Chú Va-xi-li, cháu hỏi thật chú một câu được không?
-Hỏi đi.
-Chú được thưởng huân chương Cờ Đỏ vì chuyện gì đấy?
-Ồ chuyện dài dòng lắm, Pết-ca ạ?
-Do đẫ bắn rơi nhiều máy bay Đức à?
-Tất nhiên phải bắn rơi nhiều máy bay Đức, nhưng huân chương này là

hồi chú còn chiến đấu ở Mông Cổ.

Anh có thể kể tiếp những ngày tháng được tham gia chiến đấu ở biên

giới phía đông Mông Cổ, tại khu vực sông Khan-kin-gôn nhưng cũng ngay
lúc đó, trong bầu không khí yên tĩnh ban mai quanh hồ vọng lại tiếng chó
sủa lanh lảnh.

-Chó sủa,-Pết-ca ngạc nhiên,-hình như ai đi săn ấy.
-Tình hình này mà còn đi săn,-Đra-tun lầu bầu định chửi đổng nhưng

ngay lúc đó lại có tiếng súng nổ.

-Có tiếng súng đấy, phải không chú?-Pết-ca nhìn anh, hỏi-Lại một loạt

nữa. Chú có nghe thấy không?

-Có.
Tiếng nổ có vẻ đanh và liên hồi hơn. Đra-tun vẫn đứng im, lắng nghe.

Chỉ có tiếng súng tiểu liên Đức thôi. Tiếng tiểu liên dễ phân biệt được ngay.
Có cả tiếng súng lực rời rạc. Đra-tun rủa thầm và cố phán đoán lực lượng
địch qua tiếng súng. Nếu đây là tiếng súng quân, có thể khẳng định đó là
tiếng súng phá vây của những người bị lạc đơn vị như mình đang tìm
đường về. Hay có thể là đội đặc biệt của ta chăng? Bởi vì mới vang lên ba
tiếng nổ xong. Chúng đã phát hiện ra mục tiêu và đang săn đuổi…

Đra-tun rút khẩu súng lục, còn một băng nguyên vẹn và băng cũ còn sáu

viên. Tất nhiên với khẩu súng này thì không phải để tấn công.

-Đi thôi!-Anh bảo Pết-ca-Em tìm lối đi ngắn nhất, hiểu chứ? Lối đi ngắn

nhất.

-Có thể đi thẳng… lội qua hồ,-Pết-ca trả lời với vẻ cố làm cho chú phi

công tin tưởng: cậu ta rất muốn được tận mắt xem một trận đánh thực sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.