ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 163

2.

Bọn Đức xuất hiện bất ngờ. Chúng đã bí mật rải quân thành một hình

vòng cung, tiến lên ngọn đồi. May mà Ta-ghi-xla-ép kịp phát hiện trước.
Đôi tai của người thợ săn vùng thảo nguyên trước đây đã phân biệt được
tiếng chó sủa từ xa. Chó nào lại đến đây thế này? Chó của ai?

Anh nuốt vội miếng xúc xích, đứng bật dậy.
-Cậu đi đâu đấy?-Mi-cla-sốp ngăn lại.
-Có tiếng chó… Để xem xem…
-Cậu cứ tưởng tượng thôi,-Mát-vây nói theo.
Với khẩu tiểu liên, Ta-ghi-xla-ép luồn ngay vào bụi cây. Anh không tin

vào mắt mình nữa: cách họ khoảng hơn hai trăm mét xuất hiện hai tên Đức
vừa đi vừa chạy lom khom, tay lôi chiếc dây da căng lên vì hai con chó săn
rất lớn đang dằng chạy. Cổ họng Ta-ghi-xla-ép khô đặc lại, giương súng
lên, anh ngắm thật kỹ tựa như khi bắn tập nhằm vào tên chạy trước và bóp
cò. Tên Đức ngã sấp xuống cỏ. Con chó trong tay hắn lồng lên, sủa ầm ĩ và
cứ muốn bật ra khỏi sợi dây da mắc trong tay chủ hắn. Thêm nhiều tiếng
chó sủa rộ lên cả khu rừng sôi động hẳn. Bọn Đức từ nãy vẫn im lặng chạy
theo sau đàn chó, đột ngột dừng lại và đồng loạt nổ súng về phía trước.

-Chúng ta bị bao vây!-Ta-ghi-xla-ép kêu lên-Báo động!
Mi-cla-sốp và lac vội lấy súng. Tên trung tá Lây-man cũng hoạt bát hẳn

lên. Thế là quân ta đã đến! Hắn mừng thàm và đứng phắt dậy tựa như kẻ
đang làm chủ tình thế, hách dịch hét lên:

-Này, bọn lợn Nga. Cắt ngay dây rtói cho ngài sĩ quan! Nhanh lên!

Không được bắn! Ta là sĩ quan lớn! Ta hứa cho mày, mày và thằng kia
được hưởng chế độ tù binh tốt! Ta hứa sẽ cho chúng mày sống!

Mi-cla-sốp ôm chặt chiếc cặp da căng phồng. Giấu nó đi đâu bây giờ?

Nếu là cái xắc thì còn có thể đeo được. Đằng này lại là cái cặp nên không
thể nào đeo được, còn xách thì lại càng bất tiện vì còn tay đâu mà bắn.
Song lại không thể vứt đống tài liệu quan trọng này, anh không được phép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.