ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 285

bàn, má tựa vào lòng bàn tay mắt đăm đăm nhìn ly rượu đã cạn. Những
người phụ nữ khác ngà ngà hơi men cũng đang hòa theo bà, mang vào lời
bài hát nỗi buồn man mác và lòng khao khát những niềm vui:

“… Sao em đứng đó-ó-ó mà-à đu-ung đư-ưa
Hỡi cây tha-a-anh tra-à-à mảnh de-ẻ-ẻ…”
Họ hát hết bài. Rồi bà Mác-pha đứng dậy đi tới bên chiếc tủ mở ngăn

kéo trên cùng lấy ra một bức thư. Li-đa thờ ơ nhìn theo bà và lơ đãng mỉm
cười. Đầu chị ê ẩm nặng nề, tim như tách khỏi lồng ngực và như dừng lại
giây lát trong sự mệt mỏi êm dịu. Thời gian gần đây chưa lúc nào chị thấy
thoải mái như lúc này. Hai má Li-đa ửng hồng và ngọn lửa ấm áp, dìu dịu
như đang sưởi ấm lòng chị.

-Thư này gửi cho Li-đa đây,-Bà Mác-pha bỗng nói.-Hôm nay cô ấy có

tin vui!

Nghe thấy vậy Li-đa như tỉnh hẳn ra, chị nhoài cả người về phía bà chủ

nhà, đón bức thư.

-Thư I-go đấy. Bác cho cháu xin nào!
-Đầu tiên phải nhảy một điệu đã,-An-tô-nhi-a cướp lá thư từ tay bà Mác-

pha giơ cao trên đầu,-Có phải không các bà các chị?

-Nhảy đi! Nhảy đi!-Tất cả đồng thanh hô lên.
-Nhưng để tôi xem thư của ai đã, rồi tôi sẽ nhảy hết mình. Li-đa đứng

dậy bước tới phía An-tô-nhi-a. Cô ta giơ cho chị xem phong bì từ xa. Lướt
nhìn địa chỉ người gửi, Li-đa phảy tay:

-Ồ, thư của bà hàng xóm Ma-ri-na Xtê-pa-nốp-na… Thế mà tôi cứ tưởng

là của anh ấy…

Vác-va-ra nói xen vào:
-Kể ra biết được ở Mát-xcơ-va hiện nay họ sống ra sao cũng thú vị đấy

chứ? Đọc to lên cho mọi người cùng nghe đi, An-tô-nhi-a!

-Đọc được chứ, chị Li-đa?-An-tô-nhi-a đưa mắt hỏi Li-đa. Không có gì

bí mật chứ?

-Bây giờ thì có gì là bí mật đâu. Cô cứ đọc đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.