ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 351

Các đồng chí Bỉ đã tìm cho họ một ngôi nhà gạch ba tầng, cũ kỹ. Phòng
điện đài ở trên tầng ba, có cửa lớn ngay lối lên cầu thang. Đó là một căn
phòng xoàng xĩnh cho thuê với giá trẻ và phòng bên cạnh là của một ông
già độc thân mà Van-te chỉ nói gọn lỏn là “người mình”. Trong trường hợp
bất trắc có thể theo cửa thông sang phòng ông gì và thoát ra dãy hành lang
chạy dài tới cuối nhà ra phía sau. Nhưng tốt nhất là không nên để xảy ra
trường hợp như vậy.

Cần phải hành động gấp, phải tìm cách chuyển điện đài tới nơi dự bị,

càng sớm càng tốt. Tối hôm nọ, Ma-ri-na đã gọi điện thoại từ máy công
cộng ngoài đường báo tin là, từ sáng sớm, cạnh nhà chị ở thấy lảng vảng
những kẻ lạ mặt. Điều mà từ trước tới giờ chị chưa hề thấy.

-Phải hết sức cẩn thận,-Van-te khuyên chị,-Như vậy là quanh nhà đã có

tổ phục kích.

Một giờ sau họ gặp nhau trong quán cà phê và thoả thuận đến gần tối,

khi đường phố đã náo nhiệt hơn, khi mọi người đang trên đường trở về nhà
sau giờ làm việc, Van-te sẽ đi chiếc “Méc-xê-đéc” đến và mang điện đài đi.

-Anh cứ hẹn giờ đi, tôi sẽ mang va-li ra, Ma-ri-na đề nghị và mỉm cười

nói thêm,-Anh cứ yên tâm, đây không phải là lần đầu!

-Không được đâu. Cô đã bị bám sát rồi, như vậy sẽ kéo theo chiếc đuôi,-

Van-te nói. Cứ chờ ở trong phòng, tôi sẽ tự đến. Ở đây chúng nó chưa biết
mặt tôi. Trong nhà có nhiều hộ khác nhau, người ra vào lúc này cũng nhốn
nháo hơn nên bọn mật thám sẽ không kịp nhận mặt đâu. Chị về cố thu xếp,
huỷ hết những giấy tờ không cần thiết và mọi tàn chứng đi. Cho điện đài và
pin tự động vào túi xách. Độ bảy giờ tôi sẽ tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.