ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 409

Bà Mác-pha đưa mắt đọc kỹ từng chữ trên mảnh giấy vuông vắn và càng

đọc thái độ càng trở nên trân trọng hơn. Với bộ óc thông minh và từng trải,
bà hiểu rằng những lời chào ngắn ngủi này được chuyển theo đường dây
đặc biệt, chứ không phải qua bưu điện thông thường và lại do một đại uý
thân chinh mang đến thì không phải là chuyện thường. Thế có nghĩa là, anh
Mi-cla-sốp, chồng Li-đa không phải là một chiến sĩ bình thường. Hiển
nhiên là như vậy. Chỗ anh ấy có cả điện đài thường xuyên liên lạc với Mát-
xcơ-va. Không phải bất cứ người chiến sĩ hay du kích nào cũng có thể
chuyển lời chào cho vợ qua đường dây như thế. Theo bà biết thì trong nhà
máy cũng có một người được chuyển lời theo kiểu này.

-Ồ, sao các đồng chí lại đứng như thế này. Xin mời vào nhà đi.-Bà Mác-

pha hồ hởi mời khách.-Tiện thể, nhà có khoai tây luộc đây. Tôi đưa ra ngay
bây giờ.

Vào bàn, đại uý Lê-liu-sen-cô đặt lên bàn những thực phẩm khác nhau

lấy từ trong va-li. Hai người đàn bà ngạc nhiên nhìn những món hàng quý
giá mà họ không dám nghĩ tới-đường viên để trong hộp trắng, dễ có đến
năm kilô, rồi hai gói đường cát trắng tinh, tám hộp thịt Mỹ, mỗi hộp 1 kilô,
sữa đặc, sô-cô-la thanh, các loại bột mì và gạo lúa mạch…

-Chị Li-đa-ve-ta, xin chị nhận cho. Đây là tiêu chuẩn của anh ấy…
Bà Mác-pha nhìn lên bàn và trong đầu thoáng lên câu hỏi day dứt, bà

định hỏi người sĩ quan về tin tức chồng và con trai mình, có tin là đã hy
sinh. Nhưng giờ đây bà lại hy vọng. Cũng có thể như Mi-cla-sốp họ đang
sống chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.