ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 57

chậm. Tại đấy nhà doanh trại bên cạnh có hai chiến sĩ đang lúi húi thu dọn
các gian phòng trống trải, im lặng.

-Ê, anh bạn!-Cun-ga lên tiếng gọi anh chàng gầy gầy ở gần đấy, đang ôm

một đống chăn vải đệm, to sù:

-Gì thế! Cậu?-anh ta uể oải hỏi và khi nhìn thấy trước mặt mình là một

thượng sĩ, thì hơi lúng túng vội thay đổi thái độ:-Đồng chí thượng sĩ, tôi
nghe đây!

-Anh em đâu cả?
-Anh em nào của đồng chí?-Lần này anh lính gầy hỏi lại và chăm chăm

nhìn người thượng sĩ lạ mặt.

Người chiến sĩ thứ hai to cao và mập đi tới và từ xa đã nhận ra thượng sĩ

Cun-ga-võ sĩ quyền Anh hạng nặng của trung đoàn. Anh mỉm cười thân
mật:

-Xin chào nhà vô địch. Chúc mừng đồng chí thượng sĩ đã trở về doanh

trại thân yêu.

-Tôi về muộn rồi,-Cun-ga thở dài.-cứ vội vội vàng vàng, chẳng dám

dừng chân thế mà vẫn bị nhỡ tàu.-Sáng sớm hôm nay, toàn đơn vị đã bị
dựng dậy lúc gần năm giờ,-anh lính gầy giải thích vẻ thông cảm-Xe pháo
được chuyển ra gà và chở đi hết rồi. Họ thật hạnh phúc, có lẽ chỉ độ ngày
mai hoặc ngày kia là sẽ được chiến đấu thôi. Còn chúng ta thì đang lủi thủi
ở đây, đau khổ một mình!

-Tôi lên ban tham mưu đây,-Cun-ga nói và quay ngay ra cửa.
Anh phác thảo ngay một kế hoạch: trình giấy công lệnh và ra ga, lên tàu

đuổi theo đơn vị. Họ vừa đi được mấy tiếng, chưa xa đâu!

Nhưng ở ban tham mưu ngươi ta lại quyết định hoàn toàn khác. Thượng

úy Trê-ca-xốp tiếp anh. Đây là một sĩ quan cao lớn, dáng dấp nhanh nhẹn,
từng là đội trưởng đội bóng chuyền của đơn vị xe tăng và có đặc điểm là
hầu như nụ cười không bao giờ biến trên đôi môi dày, nhưng giờ đây cái
nét vui tươi đó hầu như không còn đọng lại trên khuôn mặt anh. Người
thượng úy nói với đôi mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ, nhận giấy tờ của Cun-ga
bỏ vào ngăn tủ, khóa lại rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.