DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 245

không gặp phản đối: “thế nào, bà biết cháu bệnh đến mức nào, bà biết
thầy thuốc dặn cháu những gì, và đây bà khuyên cháu ra thế đấy!”

Khi tôi nói rõ cho bà tôi biết mình bị khó thở, cụ bảo tôi: “Vậy thì

cháu mau mau kiếm chút bia hay rượu đi, nếu cái đó làm cháu dễ chịu”
với một vẻ xót xa và hiền hậu đến nỗi tôi nhào tới, hôn lên khắp mặt
cụ. Và sở dĩ tôi đi uống quá nhiều bia ở toa giải khát là vì tôi cảm thấy
nếu không thế, tôi sẽ lên cơn rất dữ dội và nếu vậy càng làm cụ đau
lòng hơn. Khi dừng lại ở ga đầu tiên, tôi trở về toa mình, tôi nói với bà
tôi rằng tôi rất sung sướng được đi Balbec, rằng tôi cảm thấy thực ra,
mọi sự rồi sẽ ổn, tôi sẽ mau chóng quen với việc phải xa mẹ, rằng
chuyến tàu này thật dễ chịu, người bán bar và các nhân viên thật đáng
yêu, đến nỗi tôi những muốn lại có dịp đáp chuyến tàu này nhiều lần để
có thể gặp lại họ. Tuy nhiên, xem ra bà tôi không cảm thấy vui như tôi
về mọi điều tốt lành ấy. Cụ đáp lại song tránh nhìn tôi: “Có lẽ cháu nên
cố ngủ đi một chút”, đưa mắt về phía cửa sổ, nơi đó tấm rèm chúng tôi
đã kéo xuống không che kín toàn bộ khung kính, thành thử ánh nắng có
thể lách vào láng lên mặt gỗ sồi đánh xi của cánh cửa và lớp dạ bọc ghế
ngồi vẫn cái thứ vầng sáng âm ấm ru ngủ thường thấy la đà ở những
khoảng rừng quang (giống như một tấm quảng cáo cho lối sống chan
hòa với thiên nhiên có sức thuyết phục hơn nhiều so với những áp
phích mà công ty đường sắt cho treo quá cao trong các toa, thể hiện
những phong cảnh mà tôi không sao đọc ra tên).

Nhưng khi bà tôi tưởng tôi đã nhắm mắt, đôi lúc tôi thấy cụ liếc nhìn

tôi qua tấm voan điểm những chấm tròn to, rồi ngoảnh đi, rồi lại bắt
đầu nhìn lại, như kiểu một người cố gắng làm quen với hoàn cảnh, với
một bài tập khó nhọc đối với cụ.

Bấy giờ, tôi bèn nói chuyện với cụ, nhưng hình như cụ không thích

thế. Tuy nhiên, với tôi, giọng nói của chính mình cũng như những động
tác khó nhận thấy nhất, sâu kín nhất của cơ thể mình lại đem đến cho
tôi khoái cảm. Cho nên tôi cố kéo dài chúng, tôi nhấn nhá uốn giọng
trên mỗi chữ, tôi cảm thấy mỗi tia nhìn của mình tới đúng chỗ nó được
nhằm tới và đậu lại đó lâu hơn thường lệ. “Thôi nào, nghỉ đi cháu, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.