DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 267

trong một bản ngã khác mà tình yêu của nó nằm ngoài tầm với của
những bộ phận bị buộc phải tiêu vong của bản ngã cũ. Chính chúng -
kể cả những bộ phận nhỏ nhoi yếu ớt nhất như sự gắn bó mơ hồ với
kích thước và không khí của một căn phòng - đã thất kinh, khước từ và
dấy lên những cuộc nổi loạn mà ta nên xem như một phương thức kín
đáo, cục bộ nhưng cụ thể và đích thực kháng cự lại cái chết, một sự
kháng cự lâu dài, quyết liệt, hằng ngày chống lại cái chết dần mòn từng
mảng nối tiếp, nó đã xâm nhập vào suốt chiều dài đời ta, không ngừng
tách khỏi ta những mảnh của bản thân ta và trên sự rữa nát của những
mảnh ấy, những tế bào mới sẽ sinh sôi. Và đối với một bản chất yếu
thần kinh như tôi (nghĩa là trong đó những dây thần kinh không làm
tròn chức năng trung gian của chúng là chặn đường, không để lọt vào
tới ý thức một cách rành rõ, tiếng than van đau đớn, nẫu lòng và đa bôi
của những thành tố muộn mằn nhất của bản ngã sắp sửa phải biến mất),
nỗi hoảng sợ khắc khoải mà tôi cảm thấy dưới cái trần nhà quá cao và
xa lạ này chỉ là sự phản kháng của dư tàn một tình bạn còn sót lại trong
tôi đối với một cái trần nhà thấp quen thuộc. Dĩ nhiên, cái tình bạn ấy
rồi sẽ biến mất, một tình bạn khác thế chỗ của nó (bấy giờ, cái chết, rồi
một cuộc sống mới, dưới cái tên Thói Quen, ắt đã hoàn tất công việc
kép của chúng); nhưng từ giờ đến lúc nó tiêu tan, mỗi tối nó đều đau
đớn và nhất là cái tối đầu tiên ấy, khi phải trực diện với một tương lai
đã bắt đầu thành hiện thực, trong đó không có chỗ cho nó, nó vùng lên
chống lại, nó rên xiết kêu than làm lòng tôi quặn đau mỗi khi mắt tôi,
không thể ngoảnh đi khỏi những thứ gai mắt xung quanh, lại ngước lên
cái trần nhà cao vòi vọi.

Nhưng sáng hôm sau thì thật tuyệt! - sau khi một người hầu mang

nước nóng đến và đánh thức tôi dậy, trong lúc tôi tắm rửa rồi lục lọi tìm
hoài không thấy những đồ mình cần trong hòm, chỉ lôi ra từ đấy một
mớ lộn xộn những thứ chẳng dùng được vào việc gì, thì vui sướng biết
bao! đồng thời với ý nghĩ thích thú về bữa điểm tâm và cuộc đi dạo sắp
tới, tôi chợt nhìn thấy qua ô cửa sổ và tất cả các cửa kính tủ sách, như
qua cửa sổ một con tàu thủy, biển khơi trần trụi tuy không có cây lá tỏa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.