DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 420

thấy trước mặt mình, trong vườn, cạnh những chòi còn nhuốm ánh
hoàng hôn như những bóng ma chiều nhờ nhạt, những hàng cây duyên
với vòm lá xanh còn lưu luyến những tia nắng cuối, nhìn từ trong
phòng ăn sáng đèn, chúng hiện ra bên kia vách kính - không như các bà
các cô dự buổi trà chiều dọc dãy hành lang hẹp xanh xanh pha óng
vàng, mắc trong cái lưới lấp lánh ướt - mà như lớp rong rêu trong một
cái bể nuôi cá khổng lồ xanh nhờ nhờ dưới ánh sáng siêu nhiên. Người
ta đứng dậy khỏi bàn ăn; và nếu trong bữa ăn, các vị khách vừa kết
dính hoàn hảo quanh bàn của mình vừa nhìn ngó, cố nhận ra, hỏi tên
những người ngồi bàn bên cạnh, thì lúc này cái hấp lực khiến họ xoay
quanh vị chủ tiệc, bắt đầu mất dần sức mạnh vào lúc họ tản ra đi uống
cà phê ở chính cái hành lang đã phục vụ bữa trà chiều; nhiều khi giữa
chừng một tiệc nào đó, một vài thành viên, bị bàn tiệc cạnh tranh cuốn
hút quá mạnh, tách khỏi bàn mình và được thay trong chốc lát bằng
mấy ông mấy bà đến chào bạn, trước khi quay về chỗ còn nói: “Tôi
phải trở về bàn ông X đây, hôm nay ông ấy mời tôi.” Và trong một
khoảnh khắc, tưởng như hai bó hoa riêng rẽ trao đổi với nhau vài bông.
Rồi cả hành lang cũng quạnh vắng nốt. Nhiều khi, vì ngay cả sau bữa
tối, trời vẫn còn hơi sáng, người ta không bật đèn ở dãy hành lang dài
này, và với hàng cây nghiêng mình bên kia vách kính, nom nó như một
lối đi trong vườn rậm. Đôi khi, một nữ thực khách nấn ná trong bóng
tối hành lang. Một buổi chiều, khi đi qua đó để ra ngoài, tôi trông thấy
nữ quận chúa De Luxembourg kiều diễm ngồi giữa một nhóm lạ mặt.
Tôi ngả mũ chào, không dừng lại. Bà nhận ra tôi, mỉm cười nghiêng
đầu đáp lễ; tít bên trên cái cử chỉ nghiêng đầu ấy và phát ra từ chính nó,
mấy tiếng êm ái gửi đến tôi, hẳn là một câu chào hỏi kéo dài, không
nhằm níu tôi dừng bước mà chỉ để hoàn chỉnh động tác thi lễ ấy thành
một lời chào. Nhưng những lời đó nghe không rõ, âm thanh mà chỉ
mình tôi cảm nhận được, kéo dài dịu dàng và du dương đến nỗi tưởng
như trong vòm lá đã sẫm tối, một con họa mi bỗng cất tiếng hót. Rồi
tình cờ, chúng tôi gặp một nhóm bạn của Saint-Loup và anh quyết định
kết thúc tối vui cùng họ ở nhà Casino ven biển một tỉnh bên, và lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.