DƯỚI CÁNH THIÊN THẦN RƯỢU - Trang 39

bị mấy chiếc cốc, cái gạt tàn, tôi nhanh chóng thay quần áo, mặc vào người
bộ dres ấm áp và dễ chịu - vẫn còn kịp, vẫn còn có thể dập tắt ngọn lửa đã
bùng cháy, vẫn còn có thể đổ cả hai chai rượu mua ở cửa hàng bán đêm vào
chậu rửa bát, rồi đem vứt vỏ chai vào thùng rác, thậm chí ném qua cửa sổ
đang mở, và chính khả năng này, bóng dáng của khả năng này đã làm cho
tình hình trở nên cực kỳ bi đát, đây không còn là chuyện vẫn còn có sự lựa
chọn bình thường giữa nghiện và cai nghiện rượu, không đâu, sự lựa chọn
như thế đã không còn từ lâu rồi (nói thật, sự lựa chọn này đã không còn ít ra
hai mươi năm nay rồi), trong khi vẫn còn có thể giả vờ, rằng sự lựa chọn
này vẫn còn, ra bộ do dự kiểu thằng hề, không phải do dự giữa nghiện rượu
và cai nghiện rượu, vì đã biết tỏng tòng tong, về căn bản chuyện cai nghiện
rượu đã chấm dứt rồi, tôi vẫn sống mái lao vào con đường tiếp tục nghiện
rượu. Tôi phát khùng và - quả đúng như vậy - tôi vẫn nghĩ về chuyện cai
nghiện rượu, tuy nhiên, tôi nghĩ về chuyện cai nghiện rượu như một gã
đang nghĩ về tự vẫn, nhưng vẫn đinh ninh trong bụng là mình sẽ không tự
vẫn: sức lôi cuốn của trí tưởng tượng chẳng liên quan gì tới thực tế. Nhà
ngươi có thể thường xuyên nghĩ đến tự vẫn, nhà ngươi có thể lờ mờ nhìn
thấy nhiều tình tiết, nhà ngươi có thể cố tình mường tượng xác chết của nhà
ngươi đang treo lơ lửng dưới trần nhà, thế nhưng trong tâm can mình nhà
ngươi biết rõ, nhà ngươi sẽ không làm như vậy. Đúng. Trong lòng mình tôi
biết trước, tôi sẽ không làm như vậy. Tôi mà làm như vậy, lạy Chúa lòng
lành, tôi mà đổ hai chai rượu mua trong cửa hàng bán đêm vào chậu rửa bát,
hoặc ném ra ngoài cửa sổ thì hậu quả nào sẽ đến với tôi do hành vi tội lỗi và
giả dối của tôi? Có lẽ tôi sẽ phải cởi bộ dres ấm áp và dễ chịu ra, có lẽ tôi
lại phải mặc quần áo, lại xỏ giày và mặc bộ comple lịch sự mà tôi đã mặc
hôm đến làm khách tại nhà ông bà Katastrofa, rồi tôi cuốc bộ hoặc đi taxi
đến cửa hàng bán đêm nọ, hoặc một cửa hàng bán đêm khác và tiếp theo có
lẽ sẽ còn tệ hại hơn, tôi điên tiết với chính mình, điên tiết đến nỗi, tôi bị
những hành vi tội lỗi và giả tạo khống chế hoàn toàn, cho nên tôi lao vào
cuộc phiêu liêu giả tạo. Tại vì điên tiết với sự giả dối vây bọc tứ bề cho nên
chắc lẽ tôi sẽ mua không phải hai chai mà là bốn chai rượu và lại cuốc bộ
hoặc đi taxi, và lại như cả trăm lần khác, kiểm tra xem, chiếc túi xách lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.