ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 128

- Dào ôi, lúc nào ông cũng chỉ biết đến công việc. Có bao giờ ông

chịu ngồi nhà trò chuyện với mụ này đâu. Vả lại, việc ai người ấy lo.

- Thế bà đã tích chứa được nhiều chưa?

- Vốn riêng của tôi chứ có phải quốc khố đâu mà có nhiều. Khí giới

tôi chắc cũng đủ cho mươi mười lăm đô quân, còn lương thực không quá
hai nghìn phương thóc. Thôi cũng gọi là một chút phận sự chung lo với
nước; tôi cứ ngỡ nước là của mọi người, của mọi nhà nên làm vậy, ai dè
như thế lại mắc tội tru di. Hóa ra nước lại chỉ của nhà vua, của triều đình,
của chú cháu ông. Ai muốn yêu nước đều phải trình báo, bây giờ tôi mới
ngộ ra điều đó.

Cứ xem việc bà làm, lời bà nói, nhà vua thầm nghĩ: “Bà cô, ông chú

quả là những người bén nhạy và có bản lĩnh. Nếu nói vương triều này được
tạo ra từ hai con người này cũng chẳng có gì là quá đáng”.

Với cử chỉ làm lành, Thái sư vừa vuốt râu vừa cười hề hề, ông nói

như phân bua:

- Nhà vua thì hỏi việc tích chứa khí giới, lương thực, còn bà thì lại

bảo tôi “định chạy tội”, nghe thế ai mà chẳng khiếp. Vậy đó, tâu hoàng
thượng, việc đã rõ rành rành, xin bệ hạ tha tội.

Vua Thái tông vui vẻ dàn hòa:

- Thưa quốc phụ, quốc mẫu, các cơ quan then máy quốc gia, thấy việc

gì hơi lạ là người ta phải canh chừng rồi tâu báo lên. Nay sự việc đã rõ như
ban ngày, nhân danh triều đình xin ban tặng quốc mẫu mỹ danh: “Ái quốc
khả phúng”.

- Kìa, bà không tạ ân hoàng thượng đi. Thái sư giục phu nhân.

Phu nhân không nhận, cũng không cảm tạ mà còn nói chọc.

- Chú cháu ông trị nước giỏi thật đấy. Hình pháp gì mà cứ thay đổi

xoành xoạch, vừa tuyên án tru di đã tôn vinh ái quốc.

- Bà thật là đáo để, thái sư nói. - Vậy chớ bà bảo làm đồ nhắm cho

chú cháu tôi sao mãi không thấy đem ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.