ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 130

trong thư Quốc Tuấn thì quân Mông Cổ sắp vào cõi ta đấy. Vậy bệ hạ định
khu xử việc này ra sao?

- Thưa chú, giặc đến thì đánh thôi. Vẻ ngập ngừng, nhà vua lại tiếp: -

Cháu chỉ sợ đánh không thắng nó thì nó tàn sát sinh linh không sao xiết kể.
Cháu chỉ thương đám lê dân thôi.

Thái sư “hừm” một tiếng:

- Thương dân sao bằng thương nước. Nước mất lấy ai đứng ra che

chắn cho dân. Thần biết bệ hạ hiếu Phật nên giàu lòng từ ái. Nhưng nên
nhớ, Phật không chỉ dạy: Đại từ, đại bi mà Phật còn dạy: Đại hùng, đại lực,
đại trí nữa.

Vậy thời tâu bệ hạ, với kẻ đại ác, đại gian thời phải đem đại hùng, đại

lực ra mà trị nó chứ. Có như thế mới bảo vệ được đám lê dân của bệ hạ,
mới bảo vệ được Phật pháp chứ. Làm được điều đó chính là đại trí đấy.

Thái sư vừa dừng lời, nhà vua bèn đứng dậy vái hai vái:

- Thưa chú, điều chú vừa dạy đã làm cháu ngộ ra. Từ ái với kẻ gian ác

chính là si đó. Cháu sẽ quyết cùng muôn dân xả thân vì nước. Và tới lúc
này, chú vẫn là cây cột cái của nước chưa ai có thể thay thế được đâu.

- Bệ hạ đừng nói thế mà chú tủi. Thân già rồi, lực bất tòng tâm. Bệ hạ

giữ ngôi chủ tể, mấy chục năm qua, người làm cho dân giàu nước thịnh
chẳng phải bệ hạ còn ai vào đấy nữa. Bệ hạ chẳng thấy người điều hành đất
nước tựa như người điều khiển một con thuyền sao, lúc sóng yên biển lặng
chẳng nói làm gì, nhưng khi gặp sóng to gió lớn thì phải cứng tay lái, vững
tay chèo thời thuyền mới không bị lật.

- Cháu hiểu ý chú. Cháu quyết không phụ lòng chú, không phụ muôn

dân.

Vừa lúc đó có viên đô tướng coi quân cấm vệ chạy vào cung Thủy

Tĩnh, rập đầu trước thềm nói lớn:

- Tâu bệ hạ có sứ Mông Cổ từ nước Đại Lý vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.