ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 214

lấy cái thiện xảo trời phú cho làm kế sinh tồn để biến nó thành những đạo
quân khổng lồ đi chinh phục các nước. Nếu ta lập các đạo quân theo hướng
của họ ắt trở thành cái bóng ngả dài của họ và bị họ bóp chết trong thoáng
lát.

Ta ví ta ở cái thế âm. Nhưng trong âm lại có dương. Còn người Mông

Cổ lại ở cái thế thuần dương, cực dương. Cho nên trong giao đấu chiến
trường, cái cực mạnh của họ nếu ta biết khắc chế, nó sẽ biến thành cái cực
yếu.

Quốc Tuấn chợt ngừng lời như để nhớ lại các điều đã trước tác và

chắt lọc nó ra để trình lên những ý chính, vì các bậc bề trên sẽ cho là thất lễ,
nếu như ta cứ lạm dụng rườm rà.

Thật ra không phải như Quốc Tuấn khiêm nhường nghĩ vậy, mà mọi

người đang căng tai lắng nghe.

Lê Tần, một viên dũng tướng văn võ song toàn, liền trong mấy chục

năm cả nhà vua và thái sư đều không chê ông điều gì, thế mà nghe Quốc
Tuấn nói ông cũng phải thầm khen: “Quốc Tuấn mới là bậc kỳ tài, mưu
vương tướng lược. Có nhẽ trời ban cho Đại Việt con người này để kình
chống với sức mạnh của nhà Nguyên đây”. Chính ông đang muốn nghe
Quốc Tuấn nói tiếp.

Nhà vua và cả thái sư đều gật đầu vẻ hài lòng. Quốc sư Phù Vân tay

lần tràng hạt, mắt thả vào hư vô, nhìn mà như không thấy.

Một thoáng ngưng nghỉ, Quốc Tuấn lại tiếp: - Sức mạnh của quân

Mông Cổ là đánh vu hồi. Nó đòi hỏi một chiến trường rộng lớn, khô ráo,
bằng phẳng với một đối phương đông đúc bày thành thế trận. Nếu có một
đối phương như thế, ắt sẽ trở thành miếng mồi ngon cho quân Mông Cổ.

Với vẻ tự tin khác thường Hưng Đạo vương Trần Quốc Tuấn nói hết

sức dõng dạc:

- Nếu quân Nguyên, tức quân Mông Cổ xâm lấn, ta buộc nó phải chấp

nhận cách đánh của ta. Tức là ta phân nhỏ địch ra mà đánh, ta kéo nó vào
đầm lầy, rừng rậm, sông hồ mà đánh. Với một chiến trường như thế, ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.