ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 221

Vua lại hỏi:

- Để đệ nói phu kiệu đến đây chờ sẵn, khi nào huynh cần đi đâu thì sai

bảo.

Tuệ Trung vừa xua tay vừa lắc đầu:

- Đa tạ bệ hạ gia ân, thần chỉ muốn đi bằng đôi chân của mình thôi,

không muốn mắc vướng vào xe kiệu làm gì.

- Đi đường xa thì huynh làm thế nào?

- Tâu, thủy thì đi thuyền, bộ thì đi ngựa, đường cheo leo hiểm trở thì

đi bằng cả bốn tay, chân. Vì thế không chỗ nào thần muốn đến mà không
đến được. Duy có một con đường, muốn đến mà cứ mãi loay hoay tìm lối.

- Chẳng hay đó là đường nào vậy? - Vua hỏi.

Đại lão thiền sư nghe hai người hỏi han nhau liền mỉm cười.

Vua thấy quốc sư cười liền hỏi:

- Trưởng lão chắc có điều gì dạy chúng đệ tử?

- Đâu dám! Đâu dám! Lão tăng chỉ muốn nói con đường mà Hưng

Ninh vương muốn tới, nó thênh thang thoáng mát lắm, mọi người đều có
thể đi. Và sự thật thì trong đời ít ra cũng có một lần ta đặt chân tới, có người
đi một đoạn thì quay lại, có người cặm cụi đi gần tới đích rồi quay lại, thành
thử nhiều người đi mà ít người đến được đích.

- A-Di-Đà Phật! Vua Thánh tông vừa ngộ ra, chợt kêu hồng danh đức

Phật - Đệ tử biết rồi, vua nói - Đó là con đường giải thoát, anh Tuệ Trung
hóm thật. Nói xong nhà vua cúi chào trưởng lão và Tuệ Trung rồi lên kiệu.

Tuệ Trung ngồi mở từng trang cuốn kinh Khóa hư lục đọc mải miết.

Quốc sư Phù Vân ngồi theo thế bán kiết, mắt lim dim, tay lần tràng

hạt, dường như ngài đang thả hồn vào cõi hư tịch.

Tuệ Trung đọc một mạch tới đầu giờ ngọ thì xong. Lúc này thiền sư

đang hí hoáy viết cái gì đó mà ngài vừa thu nhận được qua sự lắng chân
tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.