ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 223

đoán được ông là cư sĩ, đạo sĩ hay nho sĩ. Tóc búi, khăn vành dây màu vàng
quấn trùm búi tóc phía sau gáy. Cứ như cái màu khăn ấy người ta ngờ ông
là đạo sĩ của đạo Hoàng Lão. Thế nhưng ông lại vận áo dài may bằng vải
thanh cát, cổ thìa khép vạt, thắt đai. Áo thì đúng là nho sĩ nhưng vải và màu
lại thuộc lớp người nghèo ưa dùng, chân đi hài cỏ. Ông bước đi thẳng,
nhưng không bước vội, đầu ngẩng cao, mắt nhìn lơ đãng, tựa như ông vừa
đi vừa nghĩ về một cái gì đó.

Ông có trang ấp lớn, giàu có, ông muốn đi xe, đi kiệu hoặc thích đi bộ

thì có người hầu mang đồ, khoác nải, thế nhưng những thứ đó với ông là
vướng bận, nên đi đâu ông tự mình lo liệu. Ngay bây giờ thuyền của ông
đậu ngoài bến, mấy người hầu, mấy trạo nhi ông cho nghỉ lại trên thuyền
chứ không cho một đứa nào theo chân.

Chiều muộn ông tới cung Cảnh Linh. Đô tướng đô cấm vệ quân từng

biết ông nên mời ngay vào nhà tân khách. Nơi ấy vua Thánh tông đang chờ
ông.

Vừa trông thấy ông, vua vội chạy ra bậc thềm đón và niềm nở chào:

- Sư huynh đi đâu mà mãi giờ này mới tới.

Tuệ Trung cười khanh khách:

- Bệ hạ chẳng thấy tên thần là Tung nên cứ đi lung tung, thích đâu ghé

đấy.

Thiên Cảm hoàng hậu từ phía hậu điện bước ra trông thấy Tuệ Trung

liền cười ngặt cười nghẽo.

- Giời ơi, anh Quốc Trung, anh vận cái thứ gì ở trên người thế kia.

Anh vận thế mà ra mắt nhà vua sao?

Tuệ Trung tươi cười đáp:

- Thế cô chẳng thấy anh đến thăm em gái sao

[90]

. Bệ kiến nhà vua thì

phải tới điện Thiên An chứ sao lại đến đây.

Cả ba người cùng cười nói vui vẻ chứ không giữ lễ vua tôi gò bó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.