ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 230

Cứ mỗi lần Tuệ Trung thượng sĩ về Thăng Long là mỗi lần cùng nhà

vua hội ngộ và đàm đạo về kinh bổn, về tu trì, về trước tác tới mấy ngày
chưa dứt.

Bỗng nhiên nhà vua hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với mùi thiền.

- Sư huynh, việc tu trì của huynh xem ra đã thành tựu, nhưng liệu

người Nguyên có chịu để cho huynh yên bình mà tu tập, có để cho dân ta an
lạc mà làm ăn?

Tuệ Trung cười vỡ ra, một lúc lâu sau ông nói:

- Nếu có kẻ xâm lăng sẽ có người chống xâm lăng, lo gì. Nó đến rồi

nó lại tháo chạy như năm Đinh Tỵ (1257) bệ hạ chắc còn nhớ. Tuy nhiên, ta
phải lo đối phó sớm đi. Không chỉ triều đình lo, mà phải dạy cho muôn dân
cùng lo giữ nước. Thần tuy vậy cũng có đội gia binh khá mạnh đấy. Ấp
Tịnh Bang của thần, giặc có thể vào, nhưng ra thì chắc là không có đường
đâu.

- Trời! Sao mà anh bén nhạy thế, đi trước cả triều đình, nhà vua mừng

rỡ kêu lên.

- Việc tu trì, việc cày ruộng, cả việc đánh giặc nữa với người mình nó

quyện với nhau như một thứ định mệnh, nếu không thế thì dân ta sao sống
được đến ngày nay, giang sơn này sao còn tồn tại được đến ngày nay. Nhân
đây thần cũng nói thật, bên phủ Hưng Đạo, Quốc Tuấn lo việc này sớm hơn
nhiều. Tuấn bảo đã từng đụng độ với quân Mông Cổ nên biết rõ về nó. Chớ
coi thường nó mà mất nước với nó như chơi.

Chợt có đô tướng đô cấm vệ quân vào bẩm:

- Tâu bệ hạ, bên phủ thái sư có người sang báo, quốc phụ đang lâm

trọng bệnh.

Nhà vua tỏ vẻ kinh ngạc:

- Sao đến bây giờ mới báo? Ngươi ra gọi nó vào đây ta hỏi.

- Tâu, họ đi ngay rồi ạ.

- Vậy, ta sang bên đó ngay đi, - Tuệ Trung giục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.