ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 228

Nghĩ đến hình ảnh Bố Đại đời nhà Lương thời Ngũ đại

[96]

, quê Triết

Giang, ông có dáng người mập ú, lông mày rộng, bụng to, nói năng khoáng
đạt, ngủ nghỉ tùy ý. Vai quẩy mếch chiếc tay nải trên một đầu gậy, trong đó
chứa đủ các đồ tùy thân, nhà vua bật cười hỏi:

- Anh Tuệ Trung người cao ngỏng thế kia mà ví mình như Bố Đại sư.

Có phải các tượng Phật Di Lặc là tạc theo hình ảnh Bố Đại sư chăng?

- Bệ hạ hãy nghe bài kệ của Bố Đại sư nói trước khi thị tịch tại chùa

Nhạc Long để nhận biết:

Di Lặc thật Di Lặc,

Phân thân ngàn trăm ức.

Luôn luôn chỉ người đời,

Người đời tự chẳng biết.

Vậy Bố Đại là Di Lặc hay Di Lặc là Bố Đại? Nói xong Tuệ Trung

cười xòa.

Nhà vua cũng cười phụ họa rồi nói:

- Cứ như bài kệ này thì Bố Đại là hậu thân của Di Lặc. Nhưng Bố Đại

mới là con người lịch sử còn Di Lặc chỉ là hình ảnh mang tính biểu tượng
mà thôi.

- Bệ hạ nói chí phải.

Ngẫm nghĩ giây lâu, nhà vua lại bày tỏ:

- Anh Tuệ Trung tu từ bao giờ mà thành tựu ghê gớm vậy? Chỉ là một

cư sĩ mà xem ra anh đã giải thoát như một vị Bồ tát.

Tuệ Trung mỉm cười đáp:

- Thần tu từ khi chưa được sinh ra, tu từ các kiếp trước, nên mọi việc

xem ra nó tự nhiên nhi nhiên chứ không có gì gò bó, bức ép. Vả chăng việc
tu đạo là ở tu tâm, một khi tâm đã nhiếp ắt duyên khởi. Duyên khởi thì đạo
nhập. Đạo nhập thì trí sáng. Trí sáng thì tuệ khai. Tuệ khai thì giải thoát.
Chẳng riêng gì thần mà thượng hoàng đã đạt tới cõi giới giải thoát từ lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.