Bữa nọ vua cha cho triệu Trần Khẩm vào cung dụ rằng:
- Năm nay con đã tròn mười sáu tuổi, cha đã để ý xem xét từ học vấn
đến đạo đức thấy con là người hiếu thiện, ái nhân, ái vật đức ấy sau này sẽ
có thể bao trùm được thiên hạ, vậy cha lập con làm hoàng thái tử để truyền
ngôi.
Nghe vua cha nói, một nét buồn thoáng hiện trên gương mặt non tơ
của chàng hoàng tử. Trần Khẩm vội quỳ lạy:
- Con cảm tạ phụ hoàng đã ban trọng ân.
- Ta muốn biết ý con thế nào?
- Tâu phụ vương, nếu phụ vương đã hỏi, cho phép con được tâu thực
điều con nghĩ.
Vua Thánh tông mỉm cười độ lượng.
- Con nói đi. Nghĩ sao nói vậy, cha không bắt lỗi đâu mà sợ.
- Tâu phụ vương, xin phụ vương mở lòng, ý con đã muốn xuất gia
nhưng chưa có dịp tâu lên. Nay con xin phụ hoàng để ngôi thái tử và cả
ngôi nước cho em con.
Nghe con nói với vẻ chân thực, nhà vua thấy lòng se lại, giọng nghẹn
ngào, vua dụ:
- Trong số các anh em con, ta chỉ thấy con là hơn cả nên có ý lập. Con
nên biết đây là trọng trách quốc gia đặt lên vai con, buộc con phải gánh vác
chứ không phải chuyện muốn hoặc không muốn. Ngôi nước trước hết phải
vì nước, sau đó mới vì nhà, vì mình được. Cha chắc con hiểu ý cha.
Hoàng tử rơm rớm nước mắt phục lạy:
- Con xin tuân mệnh của phụ hoàng.
Vua cha lại nhắc bảo:
- Con đã đến tuổi lập phi. Triều thần dâng sớ xin lập trưởng nữ của
Hưng Đạo vương, ta cho là thuận. Việc đó coi như xong, ta sẽ sai người