ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 52

bộn bề mà quân Mông - Thát đang dòm ngó núi sông ta. Trẫm phải thưa
thật với đại sư rằng trẫm đi kinh dinh biên ải, kinh dinh các lộ xem việc
quân, việc lương đã chu tất chưa, việc phòng bị biên cương đã ổn chưa,
lòng dân đã yên chưa. Vì thế mới tiện đường ghé thăm đại sư, nhân thể cầu
kiến.

- Thôi được, bệ hạ đã nói thế, tăng này còn biết nói sao nữa. Bệ hạ nói

cầu kiến làm tăng này thêm ngượng. Bần tăng ở nơi góc rừng xó núi, bạn
cùng cỏ cây muông thú, ăn thì rau rừng, rêu đá; ngoài những giờ kinh kệ ra
thì vui với trăng sao, lắng lòng để cho cõi tâm tự tại hầu mong tìm về bến
giác, lìa bỏ bờ mê, biết chi sự đời mà dám cao đàm khoát luận, xin bệ hạ
lượng thứ cho.

Nhìn đại sư, nhà vua mỉm cười nói:

- Phàm các bậc minh sư, minh triết, các bậc thánh tăng thường ẩn

mình nơi góc khuất để nhìn được xa, thấy được rộng, hiểu cái đã qua, thấu
cái sắp tới, còn như ở chốn phồn hoa đô hội chen hích nhau chỉ thấy nhiều
người, lắm lời thôi chứ thấy sao được sự đục trong nhân thế.

Biết không thể thoái thác được, thiền sư Đức Sơn liền mời nhà vua về

liêu phòng

[19]

đàm đạo. An tọa xong sư nói:

- Tâu bệ hạ, khiêm cung không bằng thành thật, bây giờ chỉ có bốn

chúng ta, bệ hạ cần sai bảo điều gì, tăng này xin phụng.

Nhà vua có vẻ ngơ ngác nhìn khắp thiền phòng chỉ thấy có hai người

và một giá sách cao sát gót kèo, thế mà đại sư lại nói “bốn chúng ta” là cớ
làm sao.

Biết ý nhà vua, thiền lão liền nói:

- Bệ hạ chẳng thấy ngoài sư này và bệ hạ ra còn có trời, có đất nữa

sao?

Vua Thái tông cười lớn:

- Đại sư thấy chăng, trẫm vốn thân phàm, tâm tục nên chậm hiểu thế

đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.