ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 96

VII

Đêm khuya tịch mịch trong hậu tẩm, vua Thái tông sau giờ tọa thiền

liền thắp bạch lạp. Hai ngọn nến trắng đặt trên hương án soi sáng cả căn
phòng nơi hậu điện. Kể từ ngày hoàng hậu Thuận Thiên băng tới nay đã
tám năm, nhà vua thường xao nhãng chuyện buồng the, mặc dù lũ trung
quan (thái giám) cứ luôn luôn săn đón, dâng mời. Xao nhãng chuyện buồng
the nhưng nhà vua lại say mê việc trước tác. Như đã thành thói quen khi gác
lại các công việc, vua ngồi tọa thiền. Tọa thiền là để lắng chân tâm trở về
với cõi vô thức, tức là xả bỏ hết thẩy, mọi sự từ sống chết, vinh nhục, ngôi
báu, của cải, gái đẹp… tất thảy đều bằng không, đều là hư không ráo trọi.

Lạ thay, cứ sau mỗi buổi tọa thiền, vua Thái tông lại thấy đầu óc nhẹ

nhõm, trí tuệ như vừa được khai minh, mọi ham muốn kể cả lòng dục cứ
vơi vợi dần và đức thiện cứ ngày một tinh tấn, một tỏ sáng.

Nhà vua lững thững đi ra phía kệ sách. Suốt mấy mặt tường trong nội

tẩm, sách chất như rừng. Bất chợt vua rút ra một tập sách mỏng kẹp giữa
hai cuốn sách dày.

Nhìn bốn chữ tựa sách Lục độ tập kinh

[47]

như có một ma lực hút hết

tâm trí nhà vua. Ngài mở ra đọc và càng đọc càng bị hấp dẫn. Đọc liền một
mạch hết tập kinh, ngài tự vấn: - Người viết tập kinh này cách ta đã gần một
ngàn năm, mà sao ta cảm nhận những điều trong kinh sách lại hao hao
giống những điều bấy lâu nay ta hằng suy ngẫm.

Lục độ tập kinh chỉ ra sáu hạnh vượt bờ của Bồ tát. Tức là:

- Bố thí.

- Trì giới.

- Nhẫn nhục.

- Tinh tấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.