DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 54

Già làng mở to đôi mắt:
- Thầy thuốc ăn thịt kỳ đà lần nào chưa? Thịt kỳ đà ngon hơn thịt con
trăn, con rắn.
Anh Thành gật gù:
- Tôi cũng đã ăn rồi. Ờ vùng xuôi, thịt kỳ đà người ta đem luộc lên, cho
ít lá chanh vào, để ráo nước mới ăn. Khi ăn, người ta xé nhỏ từng thớ, trộn
rau thơm, thì ngon hơn cả thịt gà, già làng ạ. Nhưng kỳ đà quý nhất là cái
mật để chữa hen suyễn.
Già làng cười:
- Ông thầy thuốc nói, làm ta lại muốn ăn thịt con kỳ đà. Nhưng ta muốn
biếu ông thầy thuốc con kỳ đà này về xuôi làm thuốc đó.
Phía rừng ngoài kia, bỗng rền vang một tiếng hổ gầm.
Già làng cời cho ngọn lửa sáng thêm, trầm ngâm trở lại:
- Sao ta thấy lạnh quá? Con hổ gầm làm ta muốn đứng lên cầm cái nỏ,
cái giáo. Mùa săn đến rồi, ông thấy thuốc à. Xưa kia, mỗi lần nghe thú kêu
ngoài rừng hồi ta còn trai trẻ, ta vui mừng làm sao. Bây giờ, chân ta đã
lạnh, tay ta đã run rồi. Nhưng ta còn muốn được đi săn con hổ, con voi
nữa…
Già làng nói nhỏ dần. Cơn buồn ngủ sập đến. Ông già hơn một trăm tuổi
ngồi ngủ ngon lành.
Anh Thành tưởng như vậy. Cả Hạnh cũng nghĩ vậy.
Nhưng thật ra già làng đã ngủ một giấc dài. Già làng từ biệt cái làng đã sinh
ra và nuôi nấng mình. Cái chết của già làng êm ả như giấc ngủ ngon.

Chương 5

GIẤC MƠ KỲ LẠ VỀ CÁNH ĐỒNG NẤM PHÁT SÁNG - THOÁT
CHẾT TRONG TRẬN KIẾN ĐI CƯ GIỮA ĐÊM - ĐẾN CẢ CHỒN

MỰC CŨNG KHÓC KHI CHIA TAY

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.