DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 55

Hai anh em Thành rời cái làng nhỏ nhoi và hoang vu có già làng hơn một
trăm tuổi, có anh Kơ Lơng chất phác và đằm thắm, trong lòng vừa buồn
vừa nhớ.
Tuy đã thực hiện lời hứa với già làng là giúp Kơ Lơng cách làm mấy thứ
thuốc, nhưng lúc chia tay, cái chết của già làng vẫn làm anh Thành và Hạnh
xúc động. Mấy ngày, cả làng làm lễ đám ma cho già làng sao dài đằng
đẵng. Tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng kể lể của bà con trong làng thật ai
oán. Ngọn lửa từ những đống củi chất cao ngất quanh ngôi nhà rông cháy
bập bùng đêm đêm. Cùng với ánh lửa hồng, mấy bà già với giọng buồn
thảm hại kể về những nỗi vui buồn, về tài giỏi giang và đức tính đẹp đẽ của
già làng:

Chim trên cành, cánh xanh chân đỏ,
Thôi hỏi từ buổi sáng, lặng yên hết buổi chiều,
Mặt trời thôi tỏa sáng bản làng, ruộng rẫy,
Người con của làng ta đã đi xa rồi.
Cái giáp, cái khiên buồn ủ rũ,
Con nai vàng về suối khóc than…

Bài ca buồn đến não lòng.
Dân làng chôn già làng trên một sườn núi cao, có gió lồng lộng suốt ngày
đêm.
Kơ Lơng muốn giữ anh em Thành ít buổi nữa, nhưng anh Thành cười dịu
dàng:
- Mình còn phải đi nhiều nơi, tìm nhiều cây thuốc, vị thuốc nữa đấy. Kơ
Lơng không để mình ra đi, ở cơ quan sẽ phê bình mình nhiều lắm.
Kơ Lơng chuẩn bị cho hai anh em một gói thịt nai khô ăn đến cả tuần chưa
hết. Kơ Lơng đưa chân hai anh em đoạn đường dài đến nửa ngày đi mỏi
chân. Kơ Lơng cầm tay anh Thành nước mắt rưng rưng:
- Đến bao giờ anh Thành mới quay lại làng ta? Bao giờ em Hạnh về với
ta chớ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.