DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 57

- Gần thôi. Nhưng phải đi thật nhẹ nhàng.
Qua một cái dốc thoai thoải, anh Thành khoác tay:
- Đứng yên.
Con Vện Ốc nép vào bên chân Hạnh. Hạnh chăm chú nhìn vào màn đêm
dày đặc. Không có gì cả. Anh Thành vỗ nhẹ vào lưng Vện Ốc, huýt một
tiếng sáo nhẹ. Vện Ốc vụt chạy vào màn đêm như mũi tên. Một phút sau,
bỗng từ phía trước nổi lên tiếng lao xao nhè nhẹ. Anh Thành ghé vào bên
tai Hạnh:
- Mõ nhím đấy!
- Nó gõ hở anh?
- Không. Những chiếc lông đuôi của nó rung lên làm phát ra tiếng kêu đó
thôi. Nó đang chạy về phía anh em mình rồi. Nó còn “gù khịt” cho mà
xem!
Lạ thật, trong màn đêm mà sao anh Thành biết tất cả. Đúng là có tiếng
gù… khịt… khịt… nổi lên. Một thứ mùi hôi xộc vào mũi hai anh em. Anh
Thành đưa cho Hạnh chiếc đèn pin:
- Em nhìn cho kỹ nhé. Nó chạy đến độ hai mét, mới được bật đèn.
Con nhím to lù lù, chạy nhúp nhíp. Ánh đèn sáng rực lên đột ngột làm nó
vội vã dừng lại. Anh Thành giơ cao chiếc gậy, vòng nhanh sang bên đường.
Ánh đèn làm con nhím lóa mắt, chưa kịp chạy đi, đầu rụt lại, cúi gằm
xuống đất, thì chiếc gậy đã bổ mạnh xuống đầu nó. Con Vện Ốc cũng nhảy
bổ vào chú nhím, nhưng nó bỗng giật lùi. Những chiếc lông nhím nhọn
hoắc, tua tủa làm Vện Ốc đâm sợ.
Anh Thành xách xác con nhím nặng đến gần chục cân, mừng rỡ:
- Sáng mai, anh em mình xẻ thịt, đem ướp gừng rồi nướng chả, thì không
còn gì tuyệt bằng. Lại được cái dạ dày nhím đem về làm thuốc chữa trĩ
chảy máu nữa chứ.
Hạnh tắt ngọn đèn pin:
- Em nghe nói lông nhím độc lắm, mà nó còn bắn được lông nhọn về
phía kẻ thù phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.