DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 61

Hạnh lao theo bóng anh. Con Vện Ốc chạy chập chững phía sau. Hạnh
chưa hiểu điều gì xảy ra. Cái ô nấm đâu rồi? Bụng chân Hạnh buốt nhoi
nhói. Hạnh vuốt tay mạnh vào chân. Mấy chú kiến kềnh rơi rụng lả tả. Bên
tai hạnh, bỗng nổi lên tiếng rào rào như tằm ăn rỗi. Hạnh vừa chạy, vừa thở
dốc:
- Bão hở anh?
- Không, còn nguy hơn nữa, Hạnh ạ!
Hai anh em và con Vện Ốc chạy một hồi, lội qua một con suối nhỏ, mới
ngừng lại. Con Vện Ốc ướt sũng, run rẩy nép vào chân hạnh. Anh Thành
vun một đống lá, nhóm lửa sưởi cho con chó. Hạnh xoa những vết đỏ trên
bắp chân, rồi ôm con Vện Ốc vào lòng:
- Kiến gì mà khiếp vậy, anh Thành?
Anh Thành đặt chiếc ba lô nặng trĩu xuống đất:
- Đàn kiến di cư đấy. Đi rừng Trường Sơn, chẳng phải chỉ lo thú ác, mà
còn phải tránh bọn kiến này. Đàn kiến này mỗi lần di chuyển, phải hàng
triệu con. Chúng đi tìm nơi sinh sống mới hoặc đi tránh vùng mưa lụt. Ở
Nam Mỹ cũng có một loại kiến mang tên đô- ri - lin. Em không thể tưởng
tượng được sự tàn phá của nó mỗi lần di chuyển đâu. Nơi đàn kiến đi qua,
những con chó, dê, gà bị nhốt, đều bị kiến ăn trơ trụi. Có lần, chúng thịt
gọn một con sư tử nhốt trong chuồng. Một con trâu nặng nửa tấn, khi đàn
kiến đi qua trong gần mười giờ để lại bộ xương trâu trắng hếu.
Anh Thành nằm gối đầu lên chiếc ba lô:
- Anh nhớ có lần đọc trong một câu chuyện cổ tích châu Phi, người ta xử
tử tù nhân bằng kiến, chứ chẳng cần dao cần súng gì. Người tù bị trói và vất
vào tổ kiến. Sau vài giờ, người tù chỉ còn là bộ xương trắng sạch bong…
Hạnh rùng mình, nghĩ đến đàn kiến vừa đi qua chỗ cắm lều trại của hai anh
em. Bên tai Hạnh, vẫn văng vẳng tiếng rào rào của đàn kiến. Anh Thành
vươn vai:
- Đàn kiến vừa qua, không hung dữ như kiến châu Mỹ đâu, nhưng cũng
khủng khiếp lắm. Đường của đàn kiến di cư, chẳng kể đèo cao hay suối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.