DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 67

Vện Ốc. Hạnh đâm buồn như từ biệt một người thân thiết. Em vẫy tay. Con
chồn mực vẫn nằm im, nhìn theo. Ôi, chú chồn sao cứ nằm mãi vậy? Con
Vện Ốc chạy nhào lên một mô đất cao, quay lại ngó về phía cửa hang. Nó
sủa lên hai tiếng như chào chia tay với chồn mực. Đến lúc ấy, chồn mực
mới đứng dậy, lùi lũi bỏ đi.
Qua một đoạn đường vòng, hai anh em Hạnh đang trò chuyện vui vẻ, Vện
Ốc lại chạy xồ lên phía trước, kêu lên những tiếng mừng rỡ. Hạnh kéo tay
anh, xức động:
- Ôi! Lại vẫn con chồn mực đó, anh!
Anh Thành chăm chú nhìn theo tay Hạnh chỉ. Con chồn mực đã nằm đợi
hai anh em ở ven bụi sim dại. Vẫn cái dáng hiền lành và quyến luyến như ở
cửa hang ngủ đêm vừa qua. Anh Thành đến gần con chồn, ngồi xuống vuốt
nhẹ trên bộ lông rậm cứng của nó:
- Mày muốn đi cùng chúng tao hay chỉ đi tiễn thôi hả chồn mực?
Con chồn nằm im lặng. Nó nhận cái vuốt ve thân mật của anh Thành. Đôi
mắt nó bỗng long lanh ướt. Hạnh kêu lên:
- Ồ, nó khóc hả anh?
Con chồn như khóc thật. Cả anh Thành cũng chẳng hiểu. Con thú rừng
hoang dã quanh năm kiếm ăn nơi vắng vẻ, lại trở nên quyến luyến với hai
anh em như vậy! Có phải vì hai anh em Hạnh đã không xua đuổi nó tron
gđêm mưa lạnh hôm qua, đã cho nó ăn và ngủ ấm bên ngọn lửa? Trận mưa
rừng xối xả đã làm chồn mực suýt bị trôi theo dòng lũ. Một mỏm đá đã cứu
chồn mực. Khi lê được đến hang đá, chồn mực lạnh cóng, nó lả đi… Sáng
nay, chồn mực đã cùng Vện Ốc về hang của nó. Cái hang sâu như vậy, đã bị
nước nguồn tràn vào, bùn đất lấp kín mất rồi.
Con chồn mực không theo hai anh em Hạnh. Sau cái vuốt ve của anh
Thành, nó lại lầm lũi vào rừng sâu.
Đôi mắt nâu ướt nhòe của con chồn mực cứ hiện rõ trong đầu Hạnh, mãi
đến tận lúc anh Thành nhắc:
- Chúng ta sắp đến rừng ong mật đó, Hạnh ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.