DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 93

Anh Thành buộc ba lô:
- Chị tên là gì?
Chị Mơ Nông nhoẻn miệng cười rất tươi:
- Tên là Nai Ngọc đấy.
- Hội đua voi ở làng Nai Ngọc chắc vui lắm phải không?
- Vui lắm. Mùa săn voi năm ngoái, đám thợ săn bắt được thêm năm

con voi mới. Một con mới đã giật giải trong cuộc thi, nhưng nó còn dữ lắm.
Phải để ông Pơ Rum chăn giữ mới nổi đó. Cán bộ không biết Ống Pơ Rum
đâu. Ông giỏi nhất làng, mùa săn nào cũng mang về hươu, nai, voi, cả gấu
đó. Tháng ba vừa rồi, ông Pơ Rum còn săn được tê giác nữa.

Chị Nai Ngọc vừa uyển chuyển bước đi. Vừa đon đả nói:
- Cán bộ cũng không biết được ông Pơ Rum có cái chén làm bằng

sừng tê giác đâu. Cái chén quý lắn. Cho thuốc vào chén uống khỏi nhiều
bệnh. Thuốc độc đựng trong chén cũng biết ngay thôi... Chỉ có mình ông
Pơ Rum có chén quý. Ai ốm đau đều đến nhờ ông cả...

Câu chuyện chị Nai Ngọc kể làm anh Thành háo hức lạ thường. Anh

càng bước rảo theo chị. Đường về làng mỗi lúc một rộng hơn và đỡ gập
ghềnh. Những con voi thong thả về làng bằng nhiều lối từ các hẻm rừng.
Cuộc đua voi đã kết thúc từ lâu. Anh Thành tiếc rẻ:

- Hạnh ơi, nếu anh em mình đến sớm, chắc em được xem trận đua

voi vui lắm. Voi ở đây khéo léo chẳng khác gì ở rạp xiếc của Hà Nội đâu.

Chị Nai Ngọc xen vào:
- Nhưng voi ở miền này cũng dữ lắm. Em dẫn anh cán bộ đến nhà

ông Pơ Rum nhé! Để ánh xem chiếc chén tê giác mà.

- Vâng, chị Nai Ngọc dẫn đường, anh em theo liền.
Ông Pơ Rum chưa già, tóc rậm rạp. Một chòm râu lòa xòa che kín cằm

và má. Ông đang cho con voi vừa thắng cuộc đua tài của mình ăn. Một bó
mía lớn ngồn ngộn, những ống đường vàng bày la liệt bên con voi. Đấy là
quà của làng thưởng cho nó. Con voi nhai thong thả những thân mía ngọt
ngào, cái đuôi đập lên đập xuống khoái trí. Đám trẻ con trong làng bu kín

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.