ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 202

rằng khi về lại Mỹ phải cong lưng cày trả nợ thêm năm mười năm. Nụ hiểu
con người không có lý tưởng sống thì việc làm sẽ trở thành vô nghĩa. Một
người đi lính vì trách nhiệm, vì bổn phận và vì lý tưởng khác với kẻ đi lính
chỉ vì được đeo lon, chỉ vì được khẩu súng nhét lưng vào quán nước lòe
thiên hạ. Như Nụ, kẻ không có đường hướng sống tưởng rằng với hai ngàn
mang về sẽ ăn xài vung vít trước đôi mắt khâm phục của mọi người, tưởng
rằng cô út Nụ kén chồng sẽ được muôn người chờ chực trái cầu nhân duyên
ai ngờ họ đến chỉ vì lợi dụng, chỉ vì kiếm chác và chỉ vì muốn được sang
Mỹ. Đói khổ, mặc cảm đã biến mọi người sống trong cái vỏ che đậy, cái vỏ
bọc ánh hào quang nên mọi châm ngôn đã bị lu mờ để hiểu quá sai lạc. Xưa
kia Nụ cứ nghĩ "nghèo cho sạch rách cho thơm" nghĩa là dù nghèo cũng
đừng để ai thấy cái nghèo của mình, dù dở, dù tệ cũng cố che đậy vì nghèo
là cái tội, là cái xấu xa bị mọi người khinh bỉ. Chao ôi cũng vì lẽ ấy mà Nụ
đã che đậy hơn ba mươi năm với tật nguyền và mặc cảm để sống chui rúc
không dám ngước mặt nhìn ai. Anh chị Chẩn cũng vì cái danh con ông
chánh, phó trương, cũng vì sự bợ đỡ của mọi người chung quanh mà làm
lụng vất vả để mua chuộc kẻ nọ người kia tạo cho mình ngôi vị huy hoàng
hão. Chị Tâm cũng vì giữ kẽ với chồng mà coi thường hất hủi Nụ để rồi khi
cha mẹ qua sợ tốn kém, sợ lộ sự quê mùa đã đẩy xuống cho Nụ và chính
nàng, đứa con bất hiếu đã ngược đãi bố mẹ mình...
Nụ khóc như chưa bao giờ được khóc và quyết định đổi vé về sớm hơn một
tuần lễ. Về rồi tính. Phải về rồi tự tính chứ không nhờ vả cầu cạnh ai. Cuộc
đời mình phải do mình quyết định, không thể nhờ người khác quyết định
dùm như lời chị Phước vẫn thường nói. Xưa nay Nụ không ưa anh chị
Phước bởi vì cả hai đều có những lời nói nghe rất chối tai:
- Ai bảo em tật nguyền? Em còn đi đứng, còn nói, còn nhìn, còn nghe, còn
làm việc được mà tự nhận mình tật nguyền? Hãy nhìn chung quanh biết bao
người bất hạnh hơn em mà họ vẫn tự vươn, kẻ thành bác học, người thành
kỹ sư...
- Ôi thôi nói thì ai chả nói được, Nụ ngắt lời Cảnh với nét mặt hằn học khó
chịu, thử cho chị một ngày như em có sống nổi không hay tự tử mất đất?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.