ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 44

ban ngày và khi có những đám mây trắng lơ lửng, còn không thì... Ông
bỗng buột miệng:
- Thầy cũng chẳng muốn phiền con phải khó nhọc chở đi, nên chừng nào
ăn xong nhớ viết số điện thoại của chúng để khi nào rảnh rỗi thầy gọi lại
hỏi thăm kẻo tội nghiệp. Qua đây mẹ cha không có, còn chú dì...
Thành ngắt lời ông:
- Chúng con chẳng có thời giờ lui tới mà điện thoại cũng hiếm khi. Nhiều
lúc thấy vô bổ.
Từ hôm đón ông bà Cửu về đến giờ Thành khó chịu ra mặt. Tưởng chủ đồn
điền trà sang giàu thế nào chứ còn như ông Cửu chỉ đáng là người làm công
trong đồn điền. Chính vì vậy mà Thành có lối nói chuyện khinh thị và vắn
tắt chẳng cần giải thích khiến ông Cửu không theo kịp nên mọi ấn tượng
xấu về Thành được dịp bùng lên. Gật gù ra điều hiểu biết, giọng ông đầy
châm biếm:
- Hồi thầy bu còn ở nhà cứ nghe người ta kể xứ văn minh dễ biến con
người thành máy móc, không biết cảm xúc thương yêu, giờ mới biết sự
thực còn hơn thế nữa.
Không nghĩ là ông cố tình khơi ngòi nổ, Thành nhún vai:
- Qua đây mỗi người một công việc, giờ rảnh của chúng con có thể là giờ
học hoặc giờ nghỉ ngơi của tụi nó. Hơn nữa sau một ngày làm việc ai cũng
muốn đầu óc được thảnh thơi. Thầy coi tụi nó đâu có ở gần đây, mỗi lần gọi
tiền điện thoại chết luôn.
- Sao cái Nụ viết thư về bảo là liên lạc với mấy đứa hàng ngày. Vậy nó
không phải trả tiền hở?
Nghe nhắc tên Nụ, Thành bật cười nửa thương hại nửa tỏ vẻ bực dọc:
- Con tưởng đem so sánh với ai chứ còn với dì ấy thì nói làm gì. Học hành
không học, lêu lổng cả ngày, cứ tưởng ba cái tiền tàn tật là vinh quang cả
đời nên không lo nghĩ gì đến tương lai, suốt ngày đứng ở đầu đường xó chợ
ôm cái điện thoại công cộng...
Mặt ông Cửu đỏ bừng, con gái ông như thế mà nó dám miệt thị nặng nề. Ra
cái thằng này không kiêng nể gì ai, ngay bố cái Nụ ngồi đây mà nó dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.