ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 86

- Hôm nay weekend mà bác.
- Nói chuyện với người già cả đừng lôi tiếng tây tiếng u ra mà lòe, các cô
biết tôi mới ở Việt Nam sang mà!
Nụ cười nở trên môi con tóc ngắn, nụ cười mà ông nghĩ là châm chọc:
- Sorry bác.
Tiên sư nhà nó, rõ ràng là chúng chơi xỏ ông đây mà. Quay qua Nụ, mọi
tức giận ông trút lên đầu nàng:
- Tiền bạc đâu mà mày phí phạm như vậy? Nuôi con chó nó còn biết giữ
nhà, nuôi con mèo nó còn biết bắt chuột...
Nụ đỏ mặt. Có lẽ vì tự ái, nên không chờ ông nói hết câu nàng đã cắt
ngang:
- Đâu có đáng gì vài đồng bạc mà thầy rầy la. Chỉ có cuối tuần chúng con
mới tụ họp chơi đùa...
- Chơi, chơi cái thằng bố mày. Mày bảo nhà "hao dinh" khó khăn, làm ồn
ào sẽ bị đuổi bây giờ lôi lũ cô hồn về để ra đường ở à?
- Xin bác bớt giận, chúng con đâu có làm gì quá đáng đâu.
- Vâng, phải đó bác.
Cả nhóm bắt đầu nhao nhao trong khi Nụ lặng yên nhìn ông. Tia mắt nó
hằn lên những nét đau khổ lẫn trách móc, hai cánh mũi phập phồng như
ngọn đèn sắp hết dầu khiến ông chột dạ. Chẳng lẽ chỉ vì một lon nước mà
mình lại khe khắt với nó thế sao? Lòng ông xót xa thương con khiến nước
mắt rưng rưng, mọi uất ức được phơi bày:
- Thú thực với các cô tôi không khó khăn với ai cả nhưng có điều tại sao
nó cười với các cô từ giờ nọ sang giờ kia mà không thể cười với cha mẹ nó
được một tiếng? Có bao giờ nó ngọt nhạt được một lời? Hễ mở miệng ra là
càu nhàu trách móc, hở miệng ra là chê hủ lậu với chả văn minh.
Ông ngừng lại vài giây nhìn sang Nụ nhưng khi thấy mặt nàng nghệt ra như
một đứa trẻ vô tội vạ thì ông tủi thân khóc oà lên:
- Tao chỉ cần mày đối với thầy bu như với bạn mày mà thôi con ơi...
Chưa hết câu ông ôm mặt khóc hu hu đi vào trong.
Bên ngoài, có lẽ mất vui nên cả bọn từ từ rút êm. Tiếng lào xào mỗi lúc một
thưa và đến khi im hẳn tiếng thì Nụ huỳnh huỵch đi vào giọng giận dỗi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.