Sở Dĩnh cũng không hối hận khi gặp gỡ Lăng Chu, yêu Lăng Chu, có
người đàn ông như Lăng Chu ở trước mặt, đời này cô còn muốn yêu người
khác, căn bản là chuyện không thể làm được.
Khát vọng của Lăng Chu, tương lai của Lăng Chu, cuộc sống của
Lăng Chu, Lăng Chu không thể trở thành một người tầm thường vì cô
được, bởi vì anh vốn là một người đàn ông tài giỏi, cho nên anh không thể
ở chung một chỗ với cô.
"Sở Dĩnh. . . . . ." Chu Tự Hàn nhanh chóng đuổi theo đến, đưa tay bắt
được cô: "Anh mời đi ăn khuya, em chạy cái gì chứ?" Chợt thấy Lăng Chu
đối diện, Chu Tự Hàn tự giác nắm chặt tay Sở Dĩnh một chút.
Sở Dĩnh cảm thấy cổ tay của mình bị anh nắm chặt, Chu Tự Hàn dù
sao không phải ngồi không, khôi phục lại bình thường rất nhanh, nghi ngờ
đảo qua Sở Dĩnh, nhìn kỹ Lăng Chu đối diện, hơi nheo mắt, từ chỗ nào lại
nhảy ra một tên tiểu tử như vậy, sao anh lại không biết: " Sở Dĩnh, anh ta là
ai vậy?"
Chu Tự Hàn hỏi lên những lời này, quả thật là ghen tức ngập trời,
trong mắt Lăng Chu xẹt qua một tia khổ sở, hiển nhiên anh cũng có nghe
nói xì căng đan của Sở Dĩnh và tổng giám đốc Chu Tự Hàn của Tinh Huy,
dưới ánh đèn flash không có gì là bí mật cả, Sở Dĩnh là một người mới
nhanh chóng nhận được nổi tiếng, sớm đã bị tất cả giới truyền thông nhắm
đến, thủ đoạn lớn nhất chính là quan hệ của cô và Chu Tự Hàn.
Mặc dù Chu Tự Hàn không có trịnh trọng bày tỏ, nhưng anh ta hành
động không e dè, đã đủ để cho chỉ số mập mờ giữa hai người lên tới đỉnh
cao nhất, nhưng mà nghe được và tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn
khác nhau, mặc dù năm đó anh chia tay với Sở Dĩnh, những năm này mặc
kệ Lăng Chu có thừa nhận hay không, anh thủy chung vẫn tồn tại hi vọng.