Anh tìm rất nhiều cớ, bào chữa thay cho Dĩnh Nhi, Trương Phàn từng
nói: "Anh tìm những cái cớ này, nhưng mà chỉ vì thuyết phục mình thôi,
trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn tồn hi vọng xa vời với Sở Dĩnh
sao? Ban đầu cô ấy đã nói với anh như thế nào, cô ấy nói không muốn rời
đi với anh để phải chịu cuộc sống nghèo khổ. Anh muốn thoát khỏi Lăng
gia, cùng cô ấy trải qua những ngày tháng bình thường bên nhau, cô ấy còn
không cam tâm tình nguyện đâu. Chỉ bằng diện mạo kia của Sở Dĩnh,
muốn tìm người có tiền, còn không dễ như trỏ bàn tay sao? Mặc kệ anh lừa
gạt mình như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật, phụ nữ phần lớn
rất thích hư vinh, thời điểm anh có tiền có thế, hiển nhiên có thể nói chuyện
yêu đương, thề non hẹn biển, khi anh thành kẻ nghèo khổ, tình yêu chó má
gì cũng không phải, tỉnh ngộ đi Lăng Chu, Sở Dĩnh và tất cả phụ nữ khác
đều ham hư vinh như thế."
Sáu năm qua làm sao qua được, Lăng Chu cũng ngây ngô dại dột, anh
có một ý niệm trong đầu, phải cố gắng, phải phấn đấu, phải hơn hẳn mọi
người, mượn ưu thế của gia đình, anh bỏ qua mơ ước trở thành kiến trúc sư,
lựa chọn theo chính trị, chính là muốn có thể nhanh chóng đứng ở trước
mặt Sở Dĩnh một lần nữa, anh muốn thấy cô hối hận, anh nhất định muốn
nhìn thấy cô hối hận, nhưng anh phát hiện, đây giống như là hi vọng xa vời.
So với tổng giám đốc Chu Tự Hàn của Tinh Huy, hôm nay anh vẫn
không đáng để nhắc tới như cũ, Chu Tự Hàn có tiền có thế, Chu gia so với
Lăng gia của anh càng thêm hiển hách, Lăng Chu bỗng nhiên cảm thấy
nhếch nhác gấp bội, chật vật nhất, là thái độ của Sở Dĩnh đối với anh, gần
như giống sáu năm trước như đúc, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sở Dĩnh hít một hơi thật sâu, đưa tay khoác ở trong khuỷu tay của Chu
Tự Hàn, cho dù không muốn, cũng không thể không để cho một màn cẩu
huyết này tiếp tục nữa, may mắn cô là diễn viên, so với sáu năm trước,
hành động của cô đã có thể được xưng tụng là xuất quỷ nhập thần: "Anh ta
chính là cục trưởng Lăng mới ăn cơm chung hôm nay, anh quên rồi sao?"