mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn, nếu bị anh phát hiện, hậu quả rất khó
lường, một khi Sở Dĩnh nói thì đã chọn Chu Tự Hàn rồi.
Sau khi cha Sở Dĩnh chết, Sở gia trở nên bấp bênh, Sở Dĩnh đưa mẹ ra
khỏi tòa thành mới ở được vài năm, mẹ cô lại phát hiện bị thận, đây là căn
bệnh đốt tiền, định kỳ phải dùng thuốc, đúng hạn phải chạy chữa, kể cả Sở
Dĩnh có công việc tốt đến mấy, cũng không chống đỡ nổi, huống hồ còn
mất một khoản phí phẫu thuật khổng lồ, một khi tìm được thận phù hợp
phải làm phẫu thuật cắt ghép rồi phẫu thuật kháng dị vật, tất cả đều là
những khoản vô cùng lớn.
Thứ có thể bán được với giá khá nhất bây giờ của Sở Dĩnh ngoài hai
bàn tay trắng chính là gương mặt và thân thể này, thay vì phải đi khách sạn
với các loại đàn ông khác nhau, cô thà lựa chọn phục vụ một người, hơn
nữa, Chu Tự Hàn vốn là người nổi danh hào phóng, Lưu Giai bình thường
cũng nói với cô không ít các loại scandal của anh.
Sở Dĩnh dứt khoát từ chức, nộp đơn vào phòng tài vụ của Tinh Huy,
Lưu Giai lại vì bạn bè thân quen tạo điều kiện cho Chu Tự Hàn có hứng thú
với cô ở cuộc họp thường niên của công ty, đây là một kế hoạch được
chuẩn bị kín đáo, hơn nữa tương đối thuận lợi, bắt đầu thuận lợi, kết thúc
cũng thế.
Lưu Giai thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cảm giác tội ác ghê
gớm, giống như một tay cô đã đẩy Sở Dĩnh vào vũng bùn lầy, Lưu Giai thì
thầm: “Sở Dĩnh, khổ nạn đều qua rồi, sau này chỉ còn lại những chuyện tốt
thôi đúng không?”
Sở Dĩnh dang tay ôm lấy cô: “Giai Giai, cảm ơn cậu, cậu không phải
tự trách, không có cậu, mình không biết đã phải đi với bao nhiêu người đàn
ông, cậu nói mình còn cách nào khác trong thời gian ngắn kiếm được nhiều
tiền như vậy không, chúng ta đã qua tuổi ngây thơ rồi, cho nên, đó là kết