Sở Dĩnh đoán là phòng cất quần áo của Chu Tự Hàn, người đàn ông
này thật biết hưởng thụ cuộc sống, từ quần áo trên người có thể nhìn ra anh
ta là người có con mắt thưởng thức, Chu Tự Hàn đưa tay đẩy cánh cửa kia,
trong phòng này chứa đầy quần áo và trang sức mới tinh của phụ nữ, không
cần nhìn bảng hiệu cũng biết, đây đều là những món đồ xa xỉ mới tinh.
Quần áo, giày dép mũ nón, trang sức, không thiếu thứ gì, Sở Dĩnh còn
đang dè dặt chưa dám phỏng đoán cái giá trên trời của căn phòng chứa đồ
này, Chu Tự Hàn đã nắm tay cô, đeo vào cổ tay cô một chiếc vòng phỉ thúy,
nhìn chung quanh một chút, nói: "Làn da trắng của em, mang Phỉ Thúy
ngược lại rất hợp, trước tiên cứ đeo cái này, hôm nào rảnh, anh dẫn em đi
Miến Điện chơi, anh có người bạn ở bên đó làm về đá quý, lúc ấy sẽ đổi
cho em cái vòng pha lê đẹp nhất."
Sở Dĩnh nhìn chiếc vòng trên cổ tay, thô lỗ đoán chừng so lần chia tay
trước, vòng tay này đắt hơn không chỉ vài lần, Chu Tự Hàn luôn hào phóng
với phụ nữ, tiêu tiền không do dự, đáng tiếc những thứ đồ này đối với Sở
Dĩnh mà nói, không có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Sở Dĩnh không yêu cầu quá cao về vật chất, cho dù năm đó là thiên
kim tiêu thư của Phó Tỉnh Trưởng, cũng không hề coi trọng những thứ này,
cô cho rằng tiền đủ dùng là tốt rồi, mặc dù khi đó quần áo cô mặc trên
người đều rất tốt, nhưng cô không cảm thấy có gì khác biệt so với hiện tại,
bố mẹ rất cưng chiều cô, ăn dùng đều là thứ tốt nhất, cho nên cô không thể
nào hiều được lý do bố cô tham ô.
Chu Tự Hàn nâng gương mặt cô lên, chăm chú nhìn hồi lâu rồi nói:
"Thế nào? Không thích à?" Chu Tự Hàn đã thu lại nụ cười trên mặt, anh bắt
trợ lý Từ bận rộn cả sáng, vì muốn cho cô niềm vui ngạc nhiên, bây giờ
xem ra là anh nhiều chuyện rồi.
Chu Tự Hàn trước nay chưa từng lấy lòng một người phụ nữ nào như
vậy, nhưng nét mặt Sở Dĩnh nói cho anh biết, cái ngạc nhiên này không hề