tôi còn không nhớ mặt nữa, lão đại đã bỏ xa tám trượng rồi." Chu Tự Hàn
đạp anh một cước: "Câm miệng,cậu phá hư việc nhiều hơn là thành công."
Kiến Quốc ngồi bên kia hút thuốc lá, trong lòng còn rất buồn bực, trách
mình, làm sao lại thành ghen tỵ rồi.
Trần Bân nói: "Lão đại, thật ra tôi có một chủ ý, anh nhìn Romeo và
Juliet xem, nửa đêm khuya khoắt trèo tường quyến rũ, anh cũng làm như
vậy đi! Không chừng làm chị dâu cảm động, cho anh vào khuê phòng thơm
mát của cô ấy, giường cao chăn ấm phục vụ lão đại một đêm, không phải
chuyện gì cũng giải quyết được sao?"
Chu Tự Hàn vừa nghe, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, đúng vậy! Sao anh
không nghĩ ra chiêu này chứ, tường rào nhà họ Nhạc này, bản lĩnh của mình
còn không dễ dàng bay qua sao, hơn nữa, gian phòng của bảo bối nhà anh
đối diện với vườn hoa phía sau, ngày đầu tiên anh tới đây đã thăm dò
đường, vào lúc này vừa đúng lúc cần dùng tới.
Suy nghĩ một chút cũng kích thích, gặp mặt bảo bối nhà anh ở sân của
vườn hoa, rất lãng mạn! Càng nghĩ càng kích động, nghiêng đầu nhìn trời
bên ngoài một chút, lòng nói sao còn chưa tối vậy, nét mặt kia làm cho Trần
Bân và Kiến Quốc cười ngửa tới ngửa lui, phụ nữ thật sự là khắc tinh của
đàn ông, hôm nay nhìn thấy Chu lão đại như vậy, quả thật chính là nô lệ
của vợ, hơn nữa buồn nôn vô cùng, chỉ cần ở một chỗ với Sở Dĩnh, liền mở
miệng gọi một tiếng bảo bối, làm mấy người anh em bọn anh không ngừng
nổi da gà lên.
Chu Tự Hàn cũng mặc kệ những việc này, một lòng chờ trời tối, trèo
tường đi cắp ngọc trộm hương, khó khăn lắm trời mới tối, Chu Tự Hàn còn
cố ý tìm một cái áo đen mặc vào, hai người Trần Bân và Kiến Quốc cũng
đừng nghĩ nhàn rỗi, bị Chu Tự Hàn túm đi trông chừng bên ngoài.
Tường rào phía sau nhà họ Nhạc đúng là không cao, tường trắng ngói
xanh rất có hương sắc cổ xưa, hai người Trần Bân và Kiến Quốc thật sự là