bạn tốt, phối hợp để cho Chu Tự Hàn đạp rồi bay qua tường.
Kiến Quốc nhỏ giọng nói: " Nếu lão đại có thể được việc, hai chúng
tôi vẫn không thể ngồi chồm hổm ở ngoài đầu tường một đêm được." Trần
Bân vui vẻ: "Yên tâm đi, lão đại không thành được chuyện đâu, nhà họ
Nhạc có nuôi vài con chó dữ, chuồng chó đặt ở bên tường gần vườn hoa
phía sau."
Kiến Quốc ngạc nhiên: " Mẹ nó, tiểu tử cậu thật xấu xa, lão đại lại đắc
tội với cậu khi nào vậy?" Trần Bân cười hắc hắc: " Không phải là tôi đây
cũng có ý tốt sao, tạo kỉ niệm cho hai vợ chồng lão đại, sau này nhớ tới
hôm nay, khẳng định khắc sâu ấn tượng."
Khoan hãy nói, đúng là Chu Tự Hàn thật sự nhớ đường, từ chỗ này đi
ra phiền nhất là chó, chó cái gì cũng phiền, lại nói Chu Tự Hàn thuận lợi
leo qua tường, giống như kẻ trộm rón rén đi đến chân tường, từ phía dưới
nhìn lên trên, bảo bối nhà anh ở tầng hai, anh có thể nhìn thấy rèm cửa sổ
phản chiếu ra bóng hình xinh đẹp của bảo bối nhà anh.
Không trách được nhiều trộm như vậy, chuyện trộm này tạo nên kiểu
kích thích khác, làm máu người ta nóng sôi sục, Chu Tự Hàn hơi cân nhắc
về độ cao một cái, nghĩ tới mình nắm hàng rào bò đến sân phơi ở tầng hai,
thật ra thì cũng không coi là quá khó khăn.
Nói làm thì làm ngay, dù sao cũng đã tiến vào, bảo bối nhà anh đang ở
phía trên, nghĩ đến cái này, Chu Tự Hàn liền cảm thấy cả người tràn đầy
sinh lực, giống như là uống thuốc lắc, nắm bên ngoài hàng rào liền bò lên.
Chưa nói xong đã rất nhanh nhẹn, hai người Kiến Quốc và Trần Bân
nằm ở trên đầu tường, nhìn lão đại của bọn họ bò lên giống như một con
thằn lằn lớn, trong lòng không hẹn mà cùng toát ra những lời này.
Nhìn thấy Chu Tự Hàn gần đến rìa sân phơi rồi, tăng thêm. . . . . .
Tăng thêm. . . . . . Chó sủa trong vườn hoa, Chu Tự Hàn sợ tay khẽ run rẩy,