nháy mắt này, lại bị Chu Tự Hàn đè lại, ra vào ác hơn, ra vào vài chục cái,
mới thả cô ra. . . . . .
Loại trống không kéo dài đó, Sở Dĩnh cảm thấy giống như chết qua
một lần, lúc xuống địa ngục, lúc lên thiên đường, lúc làm tình, Sở Dĩnh
cũng cảm thấy rất thoải mái, tràn trề vui vẻ, dễ chịu.
Chu Tự Hàn lại không đi ra ngoài, còn đang ở trong cơ thể cô, chỉ là
ôm cô xoay một vòng, hai người nằm nghiêng ở thảm trải trên sàn, bàn tay
lúc có lúc không vuốt ve sống lưng của bảo bối trong ngực anh, giống như
muốn lấy lòng, chậm chạp lại ôn tồn.
Hơi đợi trong chốc lát, chờ vẻ nhiệt tình này hoàn toàn chậm rãi qua
đi, mới ôm bảo bối đi vào bên trong phòng tắm để tắm rửa, ôm Sở Dĩnh ở
trong ngực, ngồi ở trong bồn tắm mát xa to như vậy, Chu Tự Hàn chợt nhớ
tới tình cảnh hai người trong suối nước nóng lần trước.
Dưới ánh trăng xuyên qua trên vách suối nước nóng, bảo bối nhà anh
nằm ngửa ở nơi đó, nước màu trắng sữa chảy ra khỏi thân thể của cô, cổ
xinh đẹp, mông vểnh lên, ngực tròn, bụng bằng phẳng, dưới bụng, một
mảnh rừng thơm mát rậm rạp, đào nguyên cốc thấp thoáng, như ẩn như
hiện trong nước, ánh trăng mông lung xuyên qua trên đầu, đẹp đến hấp dẫn
linh hoạt như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại thì lại gợi lên dục vọng, tay thăm dò vào dưới nước,
tách ra, chui vào, chuyển động, ma sát, môi dính vào bên tai bảo bối nhà
anh nhỏ giọng nói chút từ hạ lưu: " Bảo bối, nơi này của em vừa nóng lại
vừa chặt, một ngón tay của anh cũng bao lấy thật chặt, em nói tại sao mỗi
lần có thể ăn hết cái đó lớn của anh như vậy hả? Bảo bối, đừng kẹp chặt
như vậy, muốn kẹp chết chồng của em hả? Bỏ ra. . . . . . , buông lỏng một
chút, cho anh vào đi, không nghe lời có phải hay không ừ. . . . . ." Anh
ngậm lỗ tai Sở Dĩnh trong miệng cắn một cái, Sở Dĩnh rầm rì một tiếng,
cặp chân ở trong nước khẽ mở ra.