Thủ Chính lấy trộm trứng của em rồi làm thụ tinh trong ống nghiệm ở nước
ngoài, sinh con gái."
Nhạc Thu Mạn khiếp sợ nhìn ông thật lâu, mới chậm rãi nói: "Anh nói
em còn có một đứa con gái sao?" Nhạc Nam Thần gật đầu một cái: " Nhỏ
hơn Dĩnh Nhi rất nhiều, năm nay mười bảy tuổi rồi, l:q:đ con bé mới tới
thành phố B, đang ở chỗ của Dĩnh Nhi, con bé muốn gặp em, ý của em như
thế nào đây?"
Nhạc Thu Mạn đứng lên đi ra bên ngoài: "Hiện tại em muốn trở về
thành phố B ngay." Nhạc Nam Thần cản cũng không ngăn được, chỉ đành
phải lên máy bay với bà, ở sân bay gọi điện thoại cho Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh nói với San San: "Mẹ đi máy bay khoảng hai giờ nữa sẽ đến
thành phố B." San San vô cùng khẩn trương, lục ra vài bộ quần áo ở trong
va li hành lý, đổi đi đổi lại nửa ngày, cuối cùng vẫn là Sở Dĩnh nhìn không
được, lôi kéo con bé nói: "Em là con gái của mẹ, mặc cái gì cũng không
quan trọng." Lăng San San mới tốt hơn chút ít.
Hai giờ chiều Nhạc Thu Mạn xuống sân bay, Chu Tự Hàn tự mình tới
sân bay đón mẹ vợ và cậu của Sở Dĩnh, hiện tại Chu Tự Hàn cũng không
dám đắc tội với người của nhà họ Nhạc, anh thật sự sợ người nhà họ Nhạc
đem bảo bối nhà anh đi, chỉ là, sau khi thấy cô em gái của bảo bối nhà anh,
Chu Tự Hàn vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Tiểu tử Lăng Chu kia, cả ngày chăm sóc em gái giống như bảo bối nhà
anh vậy, rốt cuộc trong lòng nghĩ cái gì đây, không chừng còn nhớ thương
bảo bối nhà anh đấy! Chuyện này phải xử lý thật tốt, l/q/đ Lăng San San là
em gái của bảo bối nhà anh, chính là em gái của Chu Tự Hàn anh, vậy thật
tốt, cũng đừng nghĩ liên hệ với Lăng Chu như vậy, đừng hòng mơ tưởng.
Nhạc Nam Thần liếc anh một cái, cũng biết trong lòng tiểu tử này chắc
chắn lại khó chịu, hơi cong môi một cái hỏi: "Tự Hàn, San San và Dĩnh Nhi