Hôm nay tâm tình Chu Tự Hàn hiển nhiên là tốt quá mức, món ăn
bưng lên cũng không nhiều, nhưng món nào món nấy đều tinh xảo, mùi vị
rất thơm ngon.
Sở Dĩnh cũng rất đói bụng, nửa đêm hôm qua mới về nhà, ăn vài
miếng tạm lăn ra ngủ, sáng sớm vừa quảng cáo, vừa quay phim thử, ăn tạm
mấy cái bánh quy, dù sao cũng là ăn cơm, không ăn cũng uổng, nên buồn
bực cũng ăn.
Chu Tự Hàn bật cười, Sở Dĩnh như vậy rất đáng yêu, lại có chút đau
lòng, lần đầu tiên anh lại đau lòng vì một người phụ nữ, trên mắt cô có một
quầng thâm nhàn nhạt, cô không thích trang điểm đậm, cho nên tinh thần
tốt xấu thế nào đều dễ dàng nhìn ra.
Xem ra cô thực sự rất mệt: "Sở Dĩnh, nếu mệt quá, em có thể bỏ" Sở
Dĩnh sửng sốt ngẩng đầu, có phần không tin nổi: "Ý anh là, anh đồng ý cho
tôi rời khỏi công ty vô điều kiện?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tự Hàng lóe sáng, gật đầu một cái: "Đồng
ý, điều kiện tiên quyết là em phải làm bạn gái của tôi."
"Bạn gái?" Sở Dĩnh bật cười to: "Chu Tự Hàn anh thật khôi hài, van
xin anh, đừng làm nhục hai chữ bạn gái này được không, anh biết thế nào
gọi là bạn gái không?"
Bị Sở Dĩnh phản đối nhiều, Chu Tự Hàn cũng không còn cảm thấy sự
châm chọc của cô khó lọt tai nữa, thờ ơ nói: "Vậy em giải thích giúp tôi,
thế nào là bạn gái?"
Sở Dĩnh bỏ đũa, tựa lưng vào ghế mở miệng: "Bạn gái là nam nữ thích
nhau, là nghiêm túc qua lại, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, nguyện
bên nhau cả đời, mới có danh hiệu đó, Chu Tự Hàn, anh định nghĩa bạn gái
là cái gì? Cùng anh lên giường, anh vui mừng thì dỗ dành vài câu, mất