DƯỚI VÒM KÝ ỨC - Trang 9

Giải thoát sinh mệnh rẻ rúng này của anh

Khiến em được yêu là vinh dự của anh

Dẫu ai đang chê anh bị mê hoặc

Không nhận cũng không cần thiết mất hứng.

Từng có một thiếu niên, đứng trên thuyền chèo mái thuyền, lớn tiếng hát

cho cô bài này. Cô nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, hỏi anh đang hát gì,
anh nói, Trần Kiến Hạ, em hãy xem như từng lướt ngang qua một chú
chuồn chuồn là anh đi.

Người thiếu niên sống không keo kiệt, sẽ tùy tiện nói "123 Lâm Đại

Ngọc, đến lượt em khóc rồi, action", trong thời khắc chia ly, đã yên lặng
đứng ở mũi thuyền, chăm chú nhìn vào mắt cô rồi nói.

Em hãy xem như, từng lướt ngang qua một chú chuồn chuồn là anh đi.

Trong dòng nước mắt, bài thơ Tương tư dưới cầu nhòa đi, Kiến Hạ khóc

òa lên như thể xung quanh không hề có bất kì ai, lông mi, kẻ mắt đều dính
vào nhau.

Nam Kinh đúng là một thành phố lạnh lùng. Trước đây cô chưa từng

cảm thấy như thế.

Lần đầu đến đây, chợ miếu Phu Tử huyên náo mở rộng vòng tay đón

chào cô. Phủ tổng thống, quán bánh trôi nước, lăng Minh Hiếu*, canh miến
tiết canh vịt, cua vàng... không có một nơi nào lạnh lẽo. Có thể là do chàng
trai bên cạnh cô có một trái tim nóng trong lồng ngực, đến cả Nam Kinh
cũng nể mặt cô mấy phần.

Hoặc lạnh lẽo là chính cô, không có mừng vui ngạc nhiên và cảm ơn,

biết càng nhiều lại càng lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.