ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 145

Từ hôm đó, cứ sau buổi đi làm về, tối đến anh em lại đến
họp để nghe nói chuyện. Trong hai tuần ở đây, tối nào ông
Thọ cũng nói chuyện. Ông nói về tình hình thế giới, tình
hình nước nhà. Ngoài ra ông sử dụng các bài báo rút trong
các báo Anh, Pháp, Trung Quốc mà đem ra đọc và phân
tích, giảng giải. Giọng ông Thọ ấm cúng, thoạt mới nói nhỏ
nhẹ, thấp nhưng cuối cùng do hăng say bị lôi cuốn đi giọng
cao mãi lên, dồn dập và hùng hồn. Vì ở đây hầu hết các gia
đình đều là gia đình cách mạng đi lánh nạn nên chúng tôi
quây quần đùm bọc bên nhau, sống tập thể ăn chung, làm
chung, tiền tiêu cũng là tiền tiêu chung, thừa tiền chúng tôi
còn phải gửi về nước giúp cách mạng, vì vậy gặp được
người như ông Thọ chỉ dẫn, chúng tôi rất phấn khởi, chăm
chú nghe lời ông Thọ chỉ bảo.

Đợt đến "thăm"này kéo dài hai tuần, nhưng ông Thọ đều đã
đi khắp lượt các nhà, hỏi han và giúp đỡ. Ông được coi ngay
như người ở đây vì ông rất giản dị, thân tình. Ông đã biết
hòa mình vào với anh em và muốn như vậy, ông đã trút bỏ
ngay bộ cánh âu phục như thói quen của chúng tôi ở đây, đi
chân đất. Có điều thói quen đi giày do bao năm bôn ba
nước ngoài, bỏ giày ra đi đất không phải là điều không trở
ngại, chân da non giẫm lên sỏi đá tất nhiên là rất nhức
nhối. Ông đã tập bỏ được cái thói quen cũ, đi giày, và làm
quen với cái tập quán mới : đi đất.

Ông Thọ đã tham gia vào tất cả các cuộc làm lụng của anh
em, gánh nước, gặt hái, đi lấy củi. Không như nhiều người,
đã không làm được việc gì…

Năm 1928 cho đến hết năm 1929, ông Thọ, tức là Bác kéo
ông Võ Tòng và ông Đặng Canh Tân (con ông Đặng Thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.