ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 147

cũng đã giúp cho tôi biết bao để tôi hoạt động sau này. Giờ
đây mỗi khi làm được một việc gì kết quả tôi liền sực nghĩ
đến những cử chỉ của Bác. Xưa kia, những cử chỉ ấy đã gieo
rắc vào trong đầu óc tôi một ấn tượng sâu sắc đến nỗi
nhiều lúc như thấy Bác đâu đây bên cạnh mình, tưởng như
chuyện hôm qua, hôm kia, không phải là chuyện đã cách
đây 40 năm rồi. Thật vậy, Bác như có một sức gì quyến rũ,
đã gặp Bác rồi, dù một lần hay đã quen lâu, khó mà ai có
thể muốn rời Bác nữa. Sức ấy chẳng có gì khác ngoài cái
lòng thương người, yêu nhân dân, vì nhân dân và luôn luôn
mong muốn mọi người vươn lên. Những đức tính cao cả ấy
chỉ có thể có ở một lãnh tụ như Bác, “mình vì mọi người…”
nhưng chưa hề mảy may trông đợi “mọi người vì mình…”. Ý
thức ấy và cũng là những đức tính cao cả ấy của Bác trọn
vẹn trước sau như một, ngay từ lúc tôi được gặp Bác ở Thái
Lan là lúc Bác còn thanh niên và cho đến cuối đời, tôi thấy
Bác vẫn giữ nguyên vẹn như vậy.

Tôi còn nhớ một hôm có một thanh niên bị bệnh thổ huyết,
được anh em kiều bào khiêng đến nhà tôi. Tôi đã dùng hết
cách mà không sao cầm được máu. Bác đứng nhìn người
bệnh băn khoăn, trên nét mặt lộ hẳn ra vẻ lo ngại.

- Còn phương pháp gì chữa được nữa không ? Bác gặng hỏi
– Thử cố gắng một lần nữa xem.

Sự băn khoăn của Bác đã làm cho chúng tôi không khỏi
không lúng túng. Bỗng tôi chợt nhớ đến chiếc sừng tê giác.
Tôi chạy đi tìm và mang về mài ra cho bệnh nhân uống.
Bác theo dõi và nét mặt dần dần lộ vẻ tươi lên, khi thấy
máu trong miệng người thanh niên không ộc ra nữa và cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.