ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 229

như khâu giầy, vá áo. Bác thường làm việc cả ngày. Khi viết
tài liệu, khi dịch sách, Bác chú ý đến mọi việc. Cả đến việc
bếp núc, Bác thường bảo rang thịt thật mặn như muối bám
xung quanh. Đi làm công tác tổ chức, Bác dặn phải bí mật.
Bác lại hỏi : bí mật thì bí mật như thế nào ? Bác giảng : bí
mật là không có, không thấy, không biết. Bác bảo gặp ai lại
hỏi mà không nói cũng không được. Nói thì nói : không có,
không thấy, không biết.

Có lần chị Trương Thị Mỹ đi giao thông cho Trung ương lên
chiến khu. Trung ương dặn lên đưa thư cho ông già Thu, bí
danh của Bác hồi ấy. Bác ra nhận thư và bảo chị Mỹ : Đồng
chí Thu đi vắng. Tôi là giao thông của đồng chí Thu nhận
thay. Chị Mỹ được ở lại chiến khu dự lớp huấn luyện. Khi lên
lớp thì thấy người giảng chính trị cũng vẫn là ông giao
thông của đồng chí Thu. Cách mạng có khác thật, ông giao
thông giảng mà có sức hấp dẫn lạ thường. Nghe đến đâu
hiểu đến đấy, giản dị mà sâu sắc, dễ nhớ, lại sáng tỏ như có
đèn rọi vào tim óc. Suốt thời kỳ huấn luyện cũng chẳng
thấy đồng chí Thu về. Chắc ông già còn bận công tác. Thỉnh
thoảng lại được nghe anh chị em thì thầm chuyện đồng chí
Nguyễn Ái Quốc say sưa một cách lạ. Dự xong lớp, chị Mỹ
về, hoạt động và lãnh đạo khởi nghĩa ở Hà Đông. Danh sách
chính phủ lâm thời được công bố. Quái lạ sao không thấy
tên Nguyễn Ái Quốc hay đồng chí Thu làm chủ tịch ? Chủ
tịch nước Việt Nam dân chủ cộng hòa lại là cụ Hồ Chí Minh ?
Cụ Hồ Chí Minh nào nhỉ ? Chị Mỹ thắc mắc mãi. Có thêm tí
hậm hực nữa. Cả đến khi đưa đoàn đại biểu của nhân dân
Hà Đông ra dự lễ Tuyên ngôn độc lập ngày 2-9-1945 vẫn
chưa thấy hết thắc mắc và hậm hực. Nhưng khi Chính phủ
ra mắt, thì ôi chao : Chủ tịch Chính phủ cũng chính là đồng
chí giao thông của ông già Thu. Từ đó chị Mỹ mới yên lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.