Anh Ba rất tốt với mọi người và không bao giờ cãi cọ với ai.
Nhưng anh Ba hơi khác thường. Mỗi ngày, anh dậy thật sớm
để xem mặt trời mọc. Và trong những đêm trăng, anh hầu
như không ngủ, anh đi đi, lại lại trên tàu, ngắm trời ngắm
bể. Chúng tôi đậu lại ở Tê-nê-ríp-pho vào lúc hoàng hôn. Bể
lặng sóng, hòn đảo giống như một cái chụp đèn khổng lồ để
trên mặt bể, phía trên lóng lánh, phía dưới xanh xanh. Chỉ
có thế thôi. Mà anh Ba ngây người. Anh nhắc đi nhắc lại:
“Bốn, anh nhìn kìa! Đẹp quá! Hùng vĩ quá!”
Đến lúc trở về Ha-vơ-rơ. Nhớ lời khuyên của anh Ba, tôi
không đến thăm cô gái nhảy nữa. Tôi còn đi một vài chuyến
dành được ít tiền thì tôi trở về nước, mở một cửa hàng nhỏ,
và lấy vợ. Nghĩ đến tình bạn giữa chúng tôi, tôi đã đặt tên
cho đứa con đầu lòng của tôi là Ba, điều đó làm cho những
người chung quanh lấy làm lạ. Việc đó đã cách đây 30 năm.
Ngày giờ đi chóng quá”.
Ông Bốn ngừng lại. Tôi hỏi tiếp:
- Thế còn ông bạn Ba của ông, sau đấy đi đâu?
- Ba cũng rời chiếc tàu, nói là đi Anh.
- Tại sao đi Anh.
- Ba nói để học tiếng Anh.
- Thế ông có được tin tức của anh Ba không?
- Có, hai ba lần gì đấy, anh Ba đã kể cho tôi nghe đã gặp ở
Luân Đôn một người đồng hương tên là Nam.
- Ông có biết ông Nam không?