- Trước khi đến đây, anh làm ở đâu?
- Hôm thứ nhất, tôi nhận việc cào tuyết trong một trường
học. Một công việc rất mệt nhọc. Mình mẩy tôi đầm mồ hôi
mà tay chân thì rét cóng. Và cuốc được tuyết cũng rất khó
khăn, vì tuyết trơn. Sau 8 giờ làm công việc này, tôi mệt lử
và đói bụng. Tôi đành bỏ việc. Ông hiệu trưởng là một
người tốt. Ông ấy trả cho tôi cả ngày làm việc 6 đồng và
vừa nói vừa cười: “Chính thế, công việc này quá sức anh”.
Hai ngày sau, tôi tìm được một việc khác. Lần này thì phải
đốt lò. Từ 5 giờ sáng, một người nữa với tôi, chui xuống
hầm để nhóm lửa. Suốt ngày chúng tôi đổ than thay than
trong lò. Ở đây thật đáng sợ. Luôn luôn ở trong cảnh tranh
tối tranh sáng. Tôi không biết người ta làm gì ở từng trên,
vì không bao giờ tôi lên đấy. Người bạn tôi là một người âm
thầm, có lẽ anh ta câm. Suốt hai ngày làm việc, anh ta
không hề nói một tiếng. Anh vừa làm việc vừa hút thuốc.
Khi nào anh ta cần tôi làm việc thì anh ta ra hiệu. Nhưng
không nói một tiếng. Trong hầm hết sức nóng, ngoài trời
hết sức rét, và không có đủ áo quần, tôi bị cảm. Vì vậy, tôi
nghỉ việc luôn hai tuần lễ. Với số tiền để dành, tôi trả tiền
phòng, tiền bơ và bánh mì, và sáu bài học chữ Anh. Khi chỉ
còn sáu hào rưỡi, tôi đến sở tìm việc ở Sô-hô, và người ta
đưa tôi đến đây”.
Công việc làm từ 8 giờ đến 12 giờ và chiều từ 5 giờ đến 10
giờ. Hàng ngày, buổi sáng sớm và buổi chiều, anh Ba ngồi
trong vườn hoa Hay-dơ (Hyde), tay cầm một quyển sách và
một cái bút chì. Hàng tuần vào ngày nghỉ, anh đi học tiếng
Anh với một giáo sư người Ý. Ba thường khuyên tôi nên học
như Ba, nhưng tôi hết sức lười, bây giờ tôi mới tiếc.