ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 275

Tôi đã đoán đúng. Cụ già đẹp nhất ấy chính là Bác Hồ kính
yêu của chúng ta.

Mẹ con chúng tôi ở lại Liễu Châu một thời gian, thỉnh
thoảng lại được gặp Bác ở khu nhà này hoặc theo mẹ đến
tận nơi Bác ở.

Đó là một căn gác hẹp. Bên trong có đặt một cái giường
con, trên có một chiếc chăn mỏng, kê sát cạnh giường là
chiếc bàn làm việc. Trên bàn để mấy cuốn sách. Bác leo cái
thang gỗ lên xuống rất nhanh nhẹn. Bác thường mặc bộ
quần áo đã bạc màu nhưng sạch sẽ và lành lặn. Bác thường
đi chân không, có một đôi giầy dạ cũ nhưng khi cần thiết
Bác mới dùng. Một buổi trưa tôi đến với Bác thấy cái quần
len mỏng màu xám duy nhất của Bác đã rách ở hai đầu gối,
tôi đòi Bác cho mạng lại. Tôi ngồi từ trưa đến chiều mạng
rất cẩn thận, tôi sung sướng được Bác khen. Và chính trong
buổi trưa hôm đó tôi được Bác hỏi chuyện:

- Trong các môn học cháu thích nhất môn gì?

Tôi trả lời:

- Cháu thích âm nhạc và mơ ước được học âm nhạc.

Bác gật đầu và kể chuyện các nhạc sĩ Bét-tô-ven, Sô-panh
cho tôi nghe. Tôi không ngờ rằng cái mơ ước xa vời của con
bé lưu lạc như tôi lúc đó, nhờ có Bác nên đến nay đã thành
sự thật.

Hồi đó Bác xưng với chị em tôi là chú với cháu. Chị tôi
không dám hỏi, bảo tôi hỏi Bác:

- Tại sao cụ lại xưng chú với cháu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.