ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 73

các cứ tiếng: Anh, Pháp, Đức… Mấy cái ghế. Và một bản đồ
thế giới khổ lớn treo trên trường. Tôi nhẹ nhàng đi lại gần
xem. Ở chỗ Việt Nam, vết tay người và nét bút chì đã làm
cho màu xỉn và bóng lại. Có người thường xuyên đứng suy
nghĩ về dải đất này đây? Bất giác tôi cũng đứng lặng một
hồi, Việt Nam xa Pa-ri quá. Đồng bào mình bây giờ ra sao?

Chờ mãi, chờ mãi. Đến năm giờ chiều, hai người Bắc Phi
báo cho tôi biết hôm nay đồng chí Nguyễn Ái Quốc không
đến tòa báo và cho tôi địa chỉ của đồng chí ở phố Gô-bơ-
lanh (Rue de Gobelins) quận 13, cách tòa báo khoảng hơn
một cây số. Gô-bơ-lanh có nghĩa là tấm thảm. Phố này thời
xưa có lẽ dệt thảm. Bây giờ thì những người bình thường ở.
Tôi đến phố Gô-bơ-lanh, tìm tới nhà số 6, leo lên tầng hai.
Tôi hồi hộp lắm. Đồng chí Nguyễn Ái Quốc là người như thế
nào và đồng chí sẽ đối xử với tôi ra sao? Tôi giơ tay giõ cửa.
Có tiếng giầy lại gần và cửa mở. Một người trạc ba mươi, ba
mươi hai gì đó, cao gầy, trắng trẻo đứng trước mặt tôi tươi
cười:

- Anh tìm ai? (Lúc ấy tôi còn trẻ lắm, chưa hai mươi).

- Tôi tìm… ông Nguyễn Ái Quốc!

- Tôi đây! Mời anh vào!

Đồng chí Nguyễn Ái Quốc đang đứng trước mặt tôi, đang
tươi cười thân mật mở rộng cửa mời tôi vào đây ạ! Tôi nhớ
lúc ấy tôi đứng sững lại giây lát, để nhìn kỹ thêm đồng chí
Nguyễn Ái Quốc xem người ra mở cửa lúc chưa tự giới thiệu
và người bây giờ vẫn là một hay là hai. Vẫn là một, vẫn
dáng người cao, dong dỏng gầy trong bộ quần áo dạ đen cũ
và đặc biệt đôi mắt, đôi mắt to, sáng lạ lùng ấy. Tôi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.