ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 11

"Tôi thật đáng tiếc là đã nghĩ dân hàng không các anh vẫn coi trọng

danh dự không bao giờ nói những chuyện huyên thuyên ngoài đường như
vậy."

Sau khi chỉnh anh thanh niên, Wyland vui vẻ quay lại nói với

Rutherford:

"Tất nhiên, với anh, thích nghe những chuyện như thế là đúng, nhưng

tôi tin chắc là anh cũng hiểu rằng, ở nơi biên giới đôi khi cũng cần thiết phải
ỉm đi những câu chuyện phải giữ bí mật một chút."

"Mặt khác" Rutherford lạnh lùng đáp, " Người ta vẫn hay tò mò muốn

đưọc biết sự thực."

"Với người có lý do chính đáng để muốn biết sự thực thì không có gì

phải giấu giếm. Hồi đó tôi đang làm việc tại Peshawar và tôi có thể đoán
chắc với anh về điều đó. Anh biết rõ Conway phải không, tôi muốn nói anh
biết anh ta từ ngày còn đi học?"

" Biết qua một chút ở Oxford và mấy lần ngẫu nhiên gặp nhau sau đấy.

Còn anh, anh có gặp anh ta nhiều không?"

"Hồi ở Angora, khi tôi công tác ở đây, hai chúng tôi có gặp nhau một

hai lần."

"Thế anh có thích Conway không?"

"Tôi nghĩ anh ta là một con người tài ba, có điều hơi phất phơ một

chút."

Rutherford mỉm cười. "Con người tài ba thì hẳn đi rồi. Quãng đời sinh

viên của anh ta thực hết sức sôi nổi - cho đến lúc chiến tranh bùng nổ. Đại
diện của trường Oxford về môn bơi thuyền và là người dẫn đầu hội, anh ta
giành được giải thưởng về đủ thứ - và tôi còn cho anh ta là một nghệ sĩ
dương cầm nghiệp dư vào bậc nhất mà tôi được biết. Một con người tài ba
kỳ lạ về nhiều mặt, một loại người mà dễ được Jowett phong làm thủ tướng.
Nhưng thực sự là từ sau những ngày ở Oxford, người ta chưa hề được nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.