ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 126

"Sao ông đã không nói điều đó cho ông Tưởng biết?"

"Vâng."

"Vậy sao tôi lại được hân hạnh ông cho biết?"

Conway rất ít tỏ ra lúng túng khi phải giải thích những động cơ của

việc mình làm; vậy mà lúc này anh không nghĩ ra được một lý do nào. Sau
một lúc lâu, anh đáp:

"Xin thú thực, tôi không có một chút ý nghĩ nào khi làm điều này, chi

biết rằng tôi thấy cần và muốn nói để ngài rõ."

"Tôi tin chắc đây là lý do đúng nhất giữa những người sắp sửa trở

thành bạn của nhau... Giờ đây, xin ông cho biết trà này có mùi thơm dịu
không? Trà của Trung Quốc thì có nhiều loại và thơm, nhưng thứ trà này là
sản phẩm đặc biệt của thung lũng chúng tôi, và theo ý tôi thì mùi thơm của
nó không kém."

Conway nâng bát trà lên môi và nếm thử. Hương vị của nó thoang

thoảng, khó nắm được và khó hiểu, một hương vị ma quái luẩn quất quanh
lưỡi chứ không chỉ có trên đầu lưỡi. Anh nói: "Mùi hương trà này rất thơm
và rất mới lạ đối với tôi."

"Phải, cũng giống như nhiều loại cỏ được trồng trong thung lũng của

chúng tôi, trà này vừa độc đáo vừa quý. Tất nhiên, cần phải nếm nó một
cách chậm rãi - không chỉ với lòng sùng kính và yêu mến, mà còn để thưởng
thức được đầy đủ cái vị của nó. Đây là một bài học nổi tiếng mà chúng ta có
thể học được từ Kou Kai Tchou tiên sinh, ông sống cách đây khoảng mười
lăm thế kỷ về trước. Ăn một đốt mía ông cũng phân vân không dám vắt hết
cái phần tủy ngon bổ của nó, vì theo như ông giải thích: 'Tôi đưa mình dần
dần vào thế giới của khoái cảm'. Ông đã có nghiên cứu về một nhà cổ điển
nào của Trung Quốc chưa?"

Conway đáp mình chỉ biết sơ qua về một vài vị. Anh biết câu chuyện

tượng trưng này, theo đúng phép xã giao, sẽ tiếp tục cho đến khi các bát trà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.