ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 139

Vị Lama tu viện trưởng lại nghỉ một chút nữa lâu hơn, trong yên lặng,

như muốn hỏi điều gì; khi tiếp tục, ông nói thêm: "Ông Conway thân mến,
có lẽ ông băn khoăn muốn biết điều kiện ấy là gì?"

Conway chậm rãi khe khẽ đáp: "Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể đoán ra."

"Ông đoán được? Thực thế ư? Và ông còn đoán được điều gì khác sau

câu chuyện dài và kỳ cục mà tôi vừa kể?"

Đầu óc Conway choáng váng khi anh tìm câu trả lời; lúc này căn phòng

là một vòng xoắn những bóng tối; ở giữa là ông già nhân từ cổ kính này.
Suốt câu chuyện, Conway đã hết sức chăm chú lắng nghe, có lẽ điều đó đã
khiến anh không hiểu hết mọi quan hệ mật thiết trong toàn bộ câu chuyện;
giờ đây, tình lại tìm câu trả lời có ý thức, anh thấy kinh ngạc quá, cái chắc
chắn đang tụ tập trong đầu óc anh gần.như bị nghẹt lại khi nó nảy tung lên
thành lời nói. Anh lắp bắp nói:

"Dường như không thể có được. Nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ

đến nó - kỳ lạ thực, phi thường thực và cũng rất khó tin - vậy mà vẫn không
tuyệt đối ngoài sự tin tưởng của tôi..."

"Điều gì vậy, con?"

Và Conway đáp, người anh rung lên vì một mối xúc động mà anh

không rõ nguyên do và anh cũng không tìm cách che giấu:

"Vậy là Cha vẫn còn sống, Cha Perrault?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.