ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 169

khác." Anh đốp chát trả lời, con điên giận đã làm anh không còn bình tĩnh
suy nghĩ nữa.

"Hẳn rồi, nếu anh bắt được hắn." Anh chàng người Mỹ nhe răng cười,

hòa nhã. "Và nhân tiện tôi có điều này xin nói thẳng với mọi người. Tôi đã
quyết định không nghĩ gì đến những người phu khuân vác nữa. Họ vẫn đến
đây đều đặn, tôi sẽ đợi họ chuyến sau và có thể là chuyến sau nữa. Nghĩa là,
nếu các tu sĩ ở đây tin tôi vẫn còn đủ tiền trả tiền khách sạn."

"Ông nói thế có nghĩa là ông sẽ không về cùng với chúng tôi."

"Đúng vậy. Tôi đã quyết định ở lại đây một thời gian. Các ông về thì

vui biết mấy - sẽ có quân nhạc ra đón, còn ra đón tôi chỉ là một đám cảnh
sát, càng nghĩ đến chuyện ấy, tôi càng chẳng muốn về chút nào."

"Nói cách khác, nghĩa là ông sợ không dám nghe tiếng nhạc chứ gì."

"Ồ, dù sao thì tôi vốn chẳng bao giờ thích âm nhạc."

Mallinson nói, vẻ lạnh lùng khinh miệt: "Tôi không nghĩ đây là việc

của riêng ông. Không ai ngăn cản không cho ông ở lại đây suốt đời, nếu đây
là chí hướng của ông." Tuy nhiên, nói xong anh vẫn nhìn quanh để tìm sự
tán đồng. "Điều đó không phải là cái mà mọi người sẽ lựa chọn, mỗi người
mỗi ý kiến. Anh nghĩ thế nào, anh Conway?"

"Tôi đồng ý. Mỗi người mỗi ý kiến khác nhau."

Mallinson quay lại phía cô Brinklow. Cô ta đột nhiên đặt cuốn sách

xuống và nói: "Sự thực, tôi nghĩ tôi cũng sẽ ở lại đây."

"Thế nào?" Tất cả mấy người đồng thanh thốt lên với một nụ cười rạng

rỡ, dường như gắn liền với gương mặt của cô hơn là nó được làm rạng rỡ.

Cô nói tiếp: "Các ông biết đây, trên đường đi tôi đã nghĩ đến sự thể

diễn biến đưa tất cả chúng ta đến đây, và tôi chỉ có thể đi đến một kết luận:
Hẳn đằng sau sự việc phải có một quyền lực huyền bí nào đó sai khiến. Ông
Conway, ông có nghĩ như vậy không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.